Biên Nhược Thủy
Chương 90 : Phiên ngoại 3 [2]
Ngày đăng: 20:28 19/04/20
Sáng sớm tôi bị một hồi tiếng đập cửa đánh thức, nhìn đồng hồ chỉ mới hơn 5g, tôi vỗ vỗ Biên Nhược Thủy, gọi em đi mở cửa.
Biên Nhược Thủy vẫn chưa tỉnh ngủ, dụi dụi mắt nhìn tôi, tôi nói thiệt nhiều lần đi mở cửa, nhưng em vẫn một mực mắt to trừng mắt nhỏ, nằm yên không nhúc nhích.
Tôi đành phải đi mở cửa, tuy mỗi ngày Biên Nhược Thủy đều thức dậy sớm, nhưng khi rời giường chỉ số thông minh của em là không, phải đợi mười phút thì mới khôi phục lại được khả năng phản ứng.
“Ai a?” Tôi một bên mở cửa một bên hùng hùng hổ hổ, kết quả 1 giây sau khi mở cửa liền kêu lên một tiếng sợ hãi.
Đứng trước mặt là một thanh niên đầy tiêu chuẩn, thân thể vô cùng thẳng, đứng ở nơi đó tương đương cảm giác áp chúng. Tên đó nhìn tôi, con mắt trừng lớn như cái chuông đồng, thật giống y như người ngoài hành tinh.
“Mẹ của tôi ơi, làm gì nóng giận vậy a!”
Nghe được câu gào to đó của Tiếu Vĩ, bối rối của tôi cũng biến mất. Cậu vươn cổ nhìn khắp nơi, vốn hình tượng rất có khí chất, đều bị những động tác này làm cho nát bét. Hai năm không gặp, cậu một chút cũng không thay đổi, bất quá là trở nên đẹp trai, trên người căn bản không có khí chất oai hùng của phi công, có toàn là phong thái tiểu lưu manh phố phường.
“Cậu là gà sao? Mới sáng sớm đã tới đây!!” Tôi vuốt vuốt tóc lộn xộn, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tiếu Vĩ quay đầu lại hướng tôi nói: “Thói quen thói quen, tôi học ở trường học đã quen, đồng hồ sinh vật vô cùng chuẩn.”
Tôi còn chưa nói tiếp, Tiếu Vĩ đã chú ý tới phòng ngủ của tôi và Biên Nhược Thủy, vừa rồi tôi không khóa cửa, hiện tại Tiếu Vĩ liếc mắt liền nhìn thấy trong phòng có một người khác. Sau đó liền ồn ào hô lên: “Đó là phòng ngủ của cậu đi!”
Tôi quên đóng cửa, Tiếu Vĩ liền vừa nói vừa đi vào trong, tựa như xem náo nhiệt vậy, không hề có chút ý tứ cấm kỵ. Chính tôi cũng không còn cảm thấy có gì, chỉ là cảm giác có chút đường đột, phỏng chừng việc này sẽ gây cho cậu bất ngờ, vì bản thân tôi chưa từng nói trước điều gì.
Quả nhiên, khi Tiếu Vĩ nhìn thấy Biên Nhược Thủy liền dừng lại, Biên Nhược Thủy cũng đã khôi phục chỉ số thông minh. Đứng ở nơi đó cùng Tiếu Vĩ mắt to trừng mắt nhỏ, hai người ai cũng không nói chuyện chỉ nhìn chằm chằm nhau, ánh mắt kia cực độ phức tạp, tôi nhìn thấy đều có chút không thoải mái.
“Được rồi được rồi, sao giống như tình nhân cũ khó khăn lắm mới gặp lại được nhau vậy.” Tôi vừa nói vừa xoay đầu Biên Nhược Thủy qua chỗ khác, để em hướng mặt vào tường.
Kết quả Tiếu Vĩ lại bày ra vẻ mặt cười xấu xa nháy mắt với Biên Nhược Thủy, nói: “Vốn chính là người cũ mà, có phải không tiểu Thủy?”
“Tôi đứa hạnh thế nào! Cậu chung sống thời gian dài với Biên Nhược Thủy, đem cậu ấy dụ dỗ, làm cho cậu ấy chạy vặt mà vẫn vui vẻ. Tôi nhìn một cái liền biết rõ hết, tôi nói với cậu, Tống Thiên Lộ, cậu đừng quá đáng, sớm muộn gì cũng tiếc hận…”
“Tôi tiếc hận, còn cậu tốt hơn chắc?”
“Tất nhiên, nội tâm tôi rất thoải mái a, tinh thần càng sảng khoái!”
“Cậu thuần túy là tìm chết…”
“Thì sao…”
Chờ tôi đánh nhau với Tiếu Vĩ xong, Biên Nhược Thủy cũng đã mua đồ ăn sáng trở về, Tiếu Vĩ một bộ biểu tình thối thối, sợ Biên Nhược Thủy bị uất ức. Kết quả Tiếu Vĩ ăn nhiều hơn ai hết, hơn nữa ăn còn chậm rì rì. Tuy cậu ăn nói toàn chọc tức người, nhưng phong thái ăn uống rất nhã nhặn, cái này lại khiến tôi nhớ tới thầy chủ nhiệm.
“Cậu có bạn gái chưa?” Ta thuận miệng hỏi Tiếu Vĩ.
Tiếu Vĩ uống xong sữa đậu nành, lau lau miệng nói: “Chưa có, tôi còn nhớ thương cậu mà.”
Những lời này khiến tôi nghẹn họng, như là một khối băng lớn đặt ở trong phòng, chỉ một thoáng trở nên dị thường rét lạnh. Ta mặc dù biết cậu đang nói giỡn, nhưng cậu lại dám đùa giỡn như vậy, cũng đủ khiến cho tôi ăn không tiêu.
Ngay sau đó Tiếu Vĩ liền cười, chỉ vào Biên Nhược Thủy nói: “Nhìn xem, sắc mặt đều thay đổi. Cậu yên tâm, Tống Thiên Lộ không dễ dàng vừa ý đứa con trai nào, cậu ta cũng không phải ngựa giống, gặp ai cũng thượng.”
“Cậu nói thế mà cũng nuốt trôi cơm sao?” Tôi hỏi Tiếu Vĩ.
Tiếu Vĩ vẻ mặt thản nhiên nói cho tôi biết: “Nuốt trôi chứ, cái này có là gì.”
Lời này của cậu xem như chặn họng chết tôi, sau đó bất kể tôi hỏi cái gì, cậu đều hướng mũi dùi lên người tôi. Hơn nữa Biên Nhược Thủy ở bên cạnh ám chỉ tôi, khiến cho tôi nói không nên lời. Cuối cùng tôi nghĩ hay là thôi đi, không bằng tìm một cơ hội, để thầy chủ nhiệm và Tiếu Vĩ gặp nhau, như vậy tôi không cần phải làm gì hết.