Biên Nhược Thủy

Chương 91 : Phiên ngoại 3 [3]

Ngày đăng: 20:28 19/04/20


Trong thời gian Tiếu Vĩ ở nhà chúng tôi chơi, tôi cùng Biên Nhược Thủy chỉ toàn nghe một mình cậu nói, trên cơ bản không ai có thể nói được mấy câu. Tôi phát hiện cuộc sống bây giờ của Tiếu Vĩ rất sôi động, tối thiểu thoải mái hơn nhiều so với tôi cùng Biên Nhược Thủy. Cậu nói muốn ở lại ăn cơm trưa, muốn tôi với Biên Nhược Thủy đi chợ mua thức ăn cho cậu.



Kết quả nữa tiếng sau, Tiếu Vĩ nhận được một cuộc điện thoại liền vội vàng rời đi, trước khi đi còn dặn tôi – giữa trưa cậu vẫn sẽ quay lại ăn cơm, muốn tôi chuẩn bị trước.



Tôi đèo Biên Nhược Thủy trên chiếc xe đạp hướng chợ đạp tới, tôi nghĩ con trai đi chợ đã là chuyện lại, đằng này cả tôi và Biên Nhược Thủy cùng đi, phỏng chừng càng khiến người ta chú ý. Hơn nữa hai chúng tôi đạp xe ào ào, tựa như học sinh cấp 3 đang thể nghiệm cuộc sống trong kỳ nghỉ hè, bất quá cuộc sống của chúng tôi là tồn tại chân thật.



“Em thực hâm mộ Tiếu Vĩ, em cảm thấy cậu ấy sống rất hay.”



Tôi đạp xe, Biên Nhược Thủy ở phía sau cảm thán, tôi trả lời em một câu: “Cuộc sống mỗi người đều có khổ có vui, cậu ta bất quá là bày ra khía cạnh vui vẻ cho mọi người xem, cố ý đem những chuyện vui vẻ để che dấu những phiền muộn.”



“Không phải … em chỉ cảm thấy cậu ấy kể những chuyện cậu ấy đã trải qua rất hay.”



“Không có gì, em lập tức có thể trở lại trường học .”



“Uh, chờ em đi học lại, em cũng sẽ gặp được nhiều việc hay như thế, đến lúc đó sẽ kể cho anh nghe.”



Tôi vừa nghe những lời này thiếu chút nữa đã ngã xe, may mắn ổn định tay lái kịp thời.




“Ba con nói con không như những đứa trẻ khác, thời khắc mấu chốt rất hiểu chuyện, bình thường thấy con học không tốt, thế mà lại thi đậu trường Đại Học danh tiếng. Còn những đứa trẻ khác – cả ngày vùi đầu trong sách vở, thành tích bình thường rất tốt, thế nhưng đến thời khắc mấu chốt lại không được.”



Tôi cũng rất phối hợp mà nói vài câu khiêm tốn, sau đó bà dì kia chỉ vào Biên Nhược Thủy ở bên cạnh tôi hỏi: “Các con đang đi đâu đó?”



“Chúng con đang đi chợ.”



Tôi đang suy nghĩ phải nên nói thế nào, rất sợ Biên Nhược Thủy quá thật thà mà nói ra sự thật, kết quả suy đi nghĩ lại, Biên Nhược Thủy thật sự khai ra sự thật.



“Các con đi chợ sao lại đạp xe một mình? Anh cũng thiệt là, sao không chở bọn nhỏ đi, từ nhà đến chợ đâu phải gần!”



“Không phải, tôi vừa tan sở, Thiên Lộ và bạn học của nó đi ra ngoài chơi, trên đường về vừa vặn sai mua một ít đồ.”



“À à! Vậy các người bận thì cứ đi tiếp đi, tôi cũng phải về nhà nấu cơm.” Nói xong, bà dì chào tạm biệt chúng tôi, cất bước đi xa.



Kỹ thuật che dấu cùng tùy cơ ứng biến của ba tôi rất cao, suốt buổi nói chuyện đều mặt không đổi sắc tim không nhảy, nếu tôi có được kỹ thuật này của ông, phỏng chừng cả đời này ba tôi cũng không hề biết được chuyện giữa tôi và Biên Nhược Thủy