Biên Nhược Thủy

Chương 93 : Phiên ngoại 3 [5]

Ngày đăng: 20:28 19/04/20


Dưới lầu vang lên một hồi kèn xe hơi, tôi từ cửa sổ thì xuống thì thấy thầy chủ nhiệm đang đứng bên cạnh xe. Tôi còn chưa kịp đi tới cửa, đã nhìn thấy Biên Nhược Thủy nhanh như chớp chạy xuống, chờ tôi chậm rãi đi tới cửa, Biên Nhược Thủy đã cùng thầy chủ nhiệm nói nói cười cười đi lên đây.



“Thầy, thầy muốn uống gì?” Biên Nhược Thủy mở tủ lạnh ra, cao thấp tìm tìm.



Thầy chủ nhiệm vẻ mặt ôn hòa nhìn Biên Nhược Thủy nói: “Không cần, thầy không khát.”



“Vậy em pha trà cho thầy nhé.” Biên Nhược Thủy xoay người đi tìm cái tách.



“Không cần khách khí như vậy, thầy thật sự không khát.” Thầy chủ nhiệm vẻ mặt giả mù sa mưa cười cười, từ lúc thầy bước vào nhà, con mắt luôn đảo tới lui trên người Biên Nhược Thủy, căn bản không thèm liếc nhìn tôi một cái.



“Hắc! Chúng ta làm gì có trà!” Tôi gằng giọng nói với Biên Nhược Thủy.



Biên Nhược Thủy giơ lên một hộp trà, còn cười nói cho tôi biết: “Em biết thầy của anh sẽ tới, nên cố ý mua.”



Tôi bị nghẹn họng, đi đến bên người Biên Nhược Thủy, ngữ khí chất vấn nói: “Đó là thầy chủ nhiệm của anh hay của em?”



“Của anh a!” Biên Nhược Thủy còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.



Tôi nổi giận, “Thầy chủ nhiệm của anh em để bụng như vậy làm gì?”



Biên Nhược Thủy thoáng cái sửng sốt, “Thì bởi vì là của anh nên em mới để bụng…”



“Được rồi được rồi… Đừng giận dỗi a!” Không biết thầy đứng lên khi nào, đi đến trước mặt bọn tôi, mặt ngoài là vì khuyên can, kỳ thật có chút hương vị châm ngòi thổi gió.



“Tống Thiên Lộ, không nhìn ra được em lại dốt như thế a!”



Những lời này của thầy chủ nhiệm không thể nghi ngờ đã chọc ta nổi điên, ta nghiêng đầu sang chỗ khác, rất lễ phép nói với thầy: “Thầy à, chỉ cần thầy biến mất, em sẽ lại rất thông minh.”



Thầy còn chưa nói gì, ngược lại Biên Nhược Thủy đã lên tiếng, “Tống Thiên Lộ, em rất kính trọng thầy giáo, bất luận là thầy nào đến đây, em đều đón tiếp nhiệt tình.”



Tôi muốn đáp trả lại, nhưng sực nhớ mẹ của Biên Nhược Thủy là cô giáo, nên đành nuốt lời tổn thương người xuống bụng.



“Chỉ là đùa giỡn thôi, đừng coi là thật…” Thầy chủ nhiệm vỗ vỗ bả vai của ta và Biên Nhược Thủy.



Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, Biên Nhược Thủy nhanh chóng chạy đi mở cửa, thừa dịp này thầy chủ nhiệm võ vào ót tôi một cái: “Nhóc con hơi mất nết nhé!”
Tôi làm một cái thủ thế với thầy, ý bảo – thầy và Tiếu Vĩ thật là trời sinh một đôi.



“Thầy của cậu nhiêu tuổi thế?” Tiếu Vĩ hướng tôi hỏi.



Tôi hít sâu một hơi, cảm giác rất áp lực, “24…”



“Còn trẻ vậy sao, tôi nhớ cậu là loại lưu ban mà a, không phải thầy chủ nhiệm của các lớp lưu ban đều là người lớn tuổi có kinh nghiệp giảng dạy hết sao?”



“Thầy là thiếu niên thành tài…” Tôi kiên trì nói hưu nói vượn.



“A, thầy kết hôn chưa?” Tiếu Vĩ lại hỏi.



“Cậu thấy thầy giống như kết hôn sao? Nào có ai kết hôn rồi còn đến đây ăn chực.”



“Cũng đúng… nhìn cũng rất đẹp trsi, có bạn gái đi?”



“Không có, sao cậu tra hỏi cẩn thận thế?”



Tiếu Vĩ xấu hổ cười, “Hiếu kỳ thôi, à, mà thầy có biết chuyện giữa cậu và Biên Nhược Thủy không?”



“Biết rõ a!” Tôi thẳng thắn cho Tiếu Vĩ biết.



Tiếu Vĩ sững sờ, sau đó nhìn tôi cười ý vị thâm trường, hỏi: “Thầy cũng là thế à?”



“Là gì?”



“Cậu dốt thế a, cậu nói xem là gì?”



Tôi lập tức bừng tỉnh đại ngộ, có chút buồn bực hỏi Tiếu Vĩ: “Sao cậu nhìn ra được?”



“Không biết, vừa nhìn thấy thầy liền cảm giác được, chỉ là không dám xác nhận. Sau đó Biên Nhược Thủy nói đây là thầy chủ nhiệm của cậu, tôi còn nghĩ mình đã đoán sai, hiện tại phát hiện con mắt của tôi xem người rất chuẩn…”



Tôi cao thấp đánh giá Tiếu Vĩ, thật sự có chút nghĩ mãi mà không rõ, nếu lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tiếu Vĩ, mà cậu không nói cho tôi biết, tôi tuyệt đối không thể theo trong lời nói cử chỉ của cậu mà biết được tính hướng của cậu, chớ nói chi chỉ một ánh mắt đã nhìn ra. Chính là lúc trước thầy chủ nhiệm cũng nhìn ra tôi đang quen bạn trai, cho nên hiện tại không thể nói Tiếu Vĩ nói khoác được, chỉ là cảm thấy có chút tà môn.