Biên Nhược Thủy
Chương 94 : Phiên ngoại 3 [6]
Ngày đăng: 20:28 19/04/20
“Thầy ơi, cái kia của thầy cứng ngắc, nhanh lấy ra …”
Nhà bếp truyền đến thanh âm rõ ràng của Biên Nhược Thủy, trong thanh âm còn kèm theo một ít hưng phấn. Đầu óc của tôi nổ mạnh, Tiếu Vĩ cũng thay đổi sắc mặt, tôi mặt mày xanh mét phóng tới nhà bếp, Tiếu Vĩ cũng mang theo cảm xúc náo nhiệt chạy theo.
Kết quả chạy tới cửa, phát hiện Biên Nhược Thủy cùng thầy chủ nhiệm đang rất nghiêm túc nấu cơm. Biên Nhược Thủy trợ thủ, thầy chủ nhiệm một bên thái thái, một bên đảo đảo đậu hủ.
Biên Nhược Thủy không cảm nhận được tôi bước tới, vẫn đang chỉ vào khối đậu hủ trong nồi nói: “Thầy, khối này cũng cứng ngắc, tranh thủ lấy ra đi…”
Tôi có thể cảm giác được mặt của mình một hồi xanh một hồi tím, trong lòng chẳng biết là cảm giác gì. Kết quả một giây sau, bên cạnh truyền đến một tràng tiếng cười to, Tiếu Vĩ cười đến thở không nổi, cả phòng bếp đều có chút cảm giác chấn động.
“Không được… Cười chết tôi … Ôi… Việc này khiến cho …. Ha ha…”
Thầy chủ nhiệm cùng Biên Nhược Thủy đều là vẻ mặt buồn bực nhìn Tiếu Vĩ một tay vịn khung cửa, một tay vỗ bụng, không rõ cậu rốt cuộc khùng điên chuyện gì. Đậu hủ trong nồi đổi màu, Biên Nhược Thủy tranh thủ vớt ra, thầy chủ nhiệm nhìn nhìn Tiếu Vĩ, khóe miệng cũng không nhịn nhếch lên, đoán chừng là cảm thấy cậu rất ngốc ngốc.
“Các người không biết … Ha ha…” Tiếu Vĩ vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại khống chế không nổi tâm tình của mình, cười đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Được rồi được rồi, hai ngươi nấu cơm a, chúng tôi đi xem phim …” Tôi túm kéo, lôi Tiếu Vĩ đi ra ngoài.
Tiếu Vĩ vẫn muốn kể rõ cho xong chuyện này, bị tôi túm kéo, liền níu lấy khung cửa không chịu đi. Thầy chủ nhiệm cùng Biên Nhược Thủy hoàn toàn choáng váng, nhất là Biên Nhược Thủy, sau khi gặp đậu hủ xong, tay vẫn giữ nguyên một tư thế giơ cao.
“Tranh thủ làm việc đi… Nhìn cái gì … cậu ấy bị kinh phong …” Tôi nói với Biên Nhược Thủy.
Rốt cục Tiếu Vĩ cũng ngừng cười được một chút, tay chân đều có chút vô lực, bị tôi túm kéo, cái tay túm khung cửa của Tiếu Vĩ thoáng buông lỏng ra, tôi vội vàng túm cậu vào phòng ngủ, Tiếu Vĩ còn chưa từ bỏ ý định, một bên thở một bên đứt quãng nói: “Tôi nói cho mấy người biết, vừa rồi Tống Thiên Lộ … ha ha …”
Kế tiếp bốn người chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện, chủ yếu là một mình Tiếu Vĩ nói, cậu uống hơi nhiều, nên càng ngày nói càng nhiều, càng nói càng hưng phấn.
Biên Nhược Thủy ngồi ở bên cạnh tôi, uống nửa ly, mặt hồng hồng tựa như quả táo. Tôi thấy hai mí mắt của em muốn đánh vào nhau, đồ ăn trong chén cũng đã ăn gần hết, ngồi cũng chỉ nghe Tiếu Vĩ nói, liền đỡ em dựa vào tôi, lúc này ý thức của em đã mơ màng, không quan tâm nhiều như vậy, mặc tôi ôm, tựa như bé ngốc mà nhìn 2 người còn lại, thỉnh thoảng còn cất tiếng cười theo.
“Đúng rồi, tôi lại nhớ tới chuyện kia của Tống Thiên Lộ, Biên Nhược Thủy, cậu đừng ngủ, tới, tôi nói cho cậu nghe… Tống Thiên Lộ… Ha ha ha…”
Tiếu Vĩ thần sắc phấn khởi, tôi nhanh tay che lại tai em, hướng Tiếu Vĩ cảnh cáo: “Nhỏ giọng một chút, em ấy đang ngủ.”
Tiếu Vĩ ngưỡng cổ, rót hết nửa chén rượu còn lại vào miệng, chỉ vào người tôi nói: “Cậu cũng đâu dám cho cậu ấy biết a… Ha ha ha… Khái khái khái…”
Tiếu Vĩ bị sặc, cả người bắt đầu kịch liệt ho khan, trong lòng tôi hô to đáng đời. Thầy chủ nhiệm ở bên cạnh nhanh chóng vỗ lưng giúp cậu, khiến cho tôi nhìn xem đến nổi cả da gà. Thầy chủ nhiệm lại theo bên cạnh rút ra hai tờ khăn giấy, giúp Tiếu Vĩ lau miệng, không biết như thế nào, tôi cảm thấy một màn kia – tựa như baba chăm sóc con trai, không sao liên tưởng được đó là hành động của người yêu.
Đều nói rượu nho có tác dụng chậm, hơn nữa Biên Nhược Thủy dựa vào lòng ta đầy thích ý, nên chỉ một lát sau em liền ngủ mất. Tiếu Vĩ lầm bầm trong miệng nói cậu chưa say, tôi nhìn hai bình rượu đã thấy đáy, cũng biết đại khái cậu ở trong trạng thái gì.
“Tôi đưa Tiếu Vĩ về, trời đã tối rồi, em ấy mê mang như vậy, ngồi xe cũng không tốt…”
Nhìn thầy chủ nhiệm bày ra vẻ mặt đứng đắn, đột nhiên tôi có chút muốn cười, Tiếu Vĩ đi đường vẫn rất ổn, chỉ có trên tinh thần hơi chút phấn khởi. Nghe lời thầy chủ nhiệm nói, Tiếu Vĩ lại rất cao hứng mà vươn tay khoát lên trên vai thầy, nói: “Thầy lái xe tới, chở em về với.”
“Tôi mặc kệ, các người muốn làm gì thì làm.” Tôi ngẩng cao đầu, một bộ không sao cả.
Hai người hi hi ha ha đi ra cửa, trên cơ bản tôi chỉ uống một chút, cho nên vẫn rất thanh tỉnh. Không biết tại sao, sau khi Tiếu Vĩ đi tới cửa, đột nhiên tôi có chút không đành lòng, tuy tôi biết rõ thầy chủ nhiệm không phải là người xấu, nhưng lừa gạt cậu như vậy, sau này cậu biết hai người cách tuổi nhau quá xa, sẽ chịu đã kích rất nhiều.