Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Chương 14 : Vận Mệnh Đưa Đẩy

Ngày đăng: 11:54 18/04/20


Ba tháng sau.



Triệu Kim Nam thay một bộ giáp phục mới, lần này bộ giáp phục là những lá thép màu bạc. Binh sĩ Nam quốc cũng đều khoác lên mình những bộ trang phục màu trắng, đầu đeo khăn tang, tất cả đều nhất loạt cầm kiếm chỉ lên trời.



- " Thù này không báo, thề không làm người". Triệu Kim Nam dõng dạc hô một tiếng tiên phong, các binh sĩ khác cũng thét gào khản cổ hô hào theo.



Tần Hoài Công lúc này đã đem theo một đạo truy binh hơn mười vạn, cũng đã vây kín ngoại vi Hải Thành.



Hải Thành tuy là một cái thành trì sầm uất, nhưng nó cũng không phải là một trong những cái thành trì lớn nhất, những thành trì lớn nhất ngoại trừ Cổ Loa thánh thành còn có Bắc Bình thành, Nam Uyển thành, Vĩ Cực thành, còn cái Hải Thành này chỉ rộng vỏn vẹn có tám mươi dặm vuông. Chính vì vậy, cũng không có tốn nhiều binh lính để vây thành cho lắm.



Những cái thành trì lớn nhất kia, lúc này đều đã rơi vào tay Bắc Quốc, thế nhưng dân chúng trong những cái thành trì này đều liên tiếp tạo phản, nhất định không phục. Bởi lẽ binh lính Bắc Quốc sau khi chiếm được những thành trì này, thì đều lạm sát vô tội, bắt bớ dân nữ, hãm hiếp giữa ban ngày ban mặt.



Không chịu đựng được cảnh đó, không những dân chúng trong những thành trì này tạo phản, mà chính là người dân bất cứ đâu thấy binh sĩ Bắc Quốc đều lao đến liều mạng.



Chính vì vậy, Bắc Quốc tuy chiếm được nước, nhưng không có chiếm được lòng dân. Dân chúng tạo phản, bọn chúng cũng đành bất lực bó tay, thậm chí binh sĩ Bắc Quốc luôn luôn phải đi cùng đội ngũ. Bởi nếu đi lẻ, lập tức sẽ bị giết chết.



Nghe tin tại thành trì cuối cùng về phía Đông hải, vẫn còn tồn tại một cái thành trì cuối cùng của người Nam Thiên Quốc. Lập tức, dân chúng tổ chức lũ lượt những đợt di cư hành hương đến đây, mục đích là muốn đầu quân.



Tần Hoài Công lấy được Nam Thiên quốc, nhưng cũng như không vậy, dân chúng liên tiếp tạo phản, nổ ra chiến tranh du kích, binh lính Bắc Quốc luôn luôn được điều động thêm từ chính quốc đến để cai trị, nhưng cũng luôn luôn bị diệt sát.




Dân tộc này đất nước chúng ta từng đã nợ



Quyết dâng đao nhuốm máu ý chí ngàn thu này



Những binh sĩ Nam quốc hát lên bài ca đầy chiến ý, thét vang trời đất lao vào chém giết những binh sĩ Bắc Quốc kia. Những tiếng kêu la thảm thiết, tiếng xin tha cứu mạng vọng động, có những binh sĩ Bắc Quốc run sợ đã tháo chạy, vứt bỏ luôn cả binh khí.



Triệu Kim Nam lúc này cũng hăng máu sôi trào, cứ mỗi lần hắn chém giết đến cực hạn, thì từng luồng thiên địa nguyên lực đậm đặc, hùng hậu xông vào cơ thể hắn. Thân mình hắn cảm thấy một trận tê dần nhẹ, những cái thiên địa nguyên lực kia dũng mãnh xông vào qua từng lỗ chân lông, đem đến cho hắn một sự thống khoái vô cùng lớn, liên tiếp cứ mỗi lần đến cực hạn thì luồng thiên địa nguyên lực kia lại lập tức bổ sung nội khí cho hắn.



Không chỉ bổ sung nội khí mà còn thanh lọc cơ thể cho hắn, từng đợt, từng đợt thiên địa nguyên lực hung mãnh xông vào, thì hắn cảm giác thân thể mình càng lúc, càng có thể chứa đựng được nhiều nội khí hơn, càng lúc hắn càng có thể chém giết dai sức hơn nữa.



Nhưng binh sĩ của hắn lại không có dai sức được như hắn, qua hai khắc thời gian thì lúc này tuy đã làm cho binh sĩ Bắc Quốc có một cái thiệt hại vô cùng lớn, thế nhưng Nam binh sĩ cũng không còn một ai.



Nháy mắt Triệu Kim Nam đã bị binh sĩ Bắc Quốc vây kín, nội khí của hắn tuy có thể liên tiếp bổ sung để chém giết, nhưng đó là có binh sĩ phụ trợ bảo vệ bên cạnh, thì nguồn nội lực mới có thể bổ sung kịp thời, lúc này đã không còn ai, hắn sẽ phải chết không nghi ngờ gì.



Lúc này bỗng chốc có một cơn bão cát lớn quét đến, bầu trời không gian mù mịt toàn cát, binh sĩ Bắc Quốc nhất thời tán loạn. Thấy thời cơ đã đến đây chính là lúc có thể chốn thoát. Triệu Kim Nam lao mình xuống biển, phó mặc số phận cho trời định.



Nhưng hắn lại không biết rằng chính vì hành động này, mà sau này đã dẫn đến cho hắn một cái cơ duyên, tiếp cận được cấp bậc cường giả chí tôn.