Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Chương 25 : Tranh Đấu Lãnh Chúa

Ngày đăng: 11:54 18/04/20


Tranh Đấu Lãnh Chúa



Thủ phủ vùng đất Hoàng Thổ, Sa Kị thành trì .



« Chúa thượng, sự tình lúc này rất cấp bách Lãnh chúa Ngã Đôn xem chừng đã quyết chiếm lấy Hoàng Thổ rồi, theo thám báo thì Ngã Đôn lãnh chúa đã đem hai vạn võ sĩ đến biên giới Hoàng Thổ, Hoàng Thổ lần này xong rồi » Một cái võ quan Sa Kị thành bộ dạng khó xử lên tiếng nói.



Lãnh chúa Sa Kị kia vò đầu bứt tai khuôn mặt xanh mét, xem chừng hiện giờ rất lo lắng.



« Bây giờ chỉ còn duy nhất là gửi tấu sớ lên Thiên Hoàng bệ hạ cứu giúp thôi, nếu không cũng chẳng còn cái đối sách nào nữa, Hoàng Thổ bị vô số đại lãnh chúa nhòm ngó bấy lâu nay, ta cũng đã cố gắng hết sức rồi, nhưng cuối cùng cái tình cảnh không tránh khỏi này vẫn xảy ra » Sa Kị lãnh chúa thở dài một tiếng nói



Ngã Đôn lãnh chúa vì muốn chiếm lấy Hoàng Thổ bấy lâu nay đã tìm đủ mọi lý do gây hấn, ai bảo Sa Kị lãnh chúa chỉ là một cái lãnh chúa nhỏ cơ chứ, người ta kiếm cớ hỏi tội cũng không thể biết làm thế nào.



« Bên Cung gia thế nào rồi, xem ra ta vẫn phải xử dụng cái thế lực của Cung gia thôi, Cung gia chiếm hơn nửa số binh lính của Sa Kị thành, tạm thời cứ níu kéo thời gian chờ ý chỉ của Thiên Hoàng bệ hạ, cái chính vẫn phải trông chờ Cung gia có chịu xuất binh hay không »



« Chúa thượng, Cung gia bấy lâu nay đã không muốn dây vào sự tình của Hoàng Thổ, bây giờ muốn họ xuất binh e là hơi khó »



« Ngươi cứ thử xem sao, ta cũng chỉ còn mỗi cái hy vọng đó thôi, Cung gia có trong tay hai nghìn võ sĩ, nếu chúng ta cố thủ Sa Kị thành, e là vẫn có thể giữ được » Sa Kị lãnh chúa bộ dạng đau khổ, nói ra những lời buồn rười rượi, cầm một bình rượu lên uống một lần cạn sạch.



Ba ngày sau.



Chần chừ mãi thì cũng không thể chần chừ hơn được nữa, tấu chương đã gửi lên Thiên Hoàng những vẫn chưa có hồi báo, những việc tranh chấp lãnh thổ này xảy ra như cơm bữa nên có lẽ Thiên Hoàng cũng mặc kệ không để ý.



Sa Kị thành bị lãnh chúa Ngã Đôn phát động công kích, nữa ngày sau đã vỡ thành, cũng là tại Cung gia không có ra mặt, lãnh chúa Sa Kị biết thành thất thủ liền rạch bụng tự sát.



Lãnh chúa Ngã Đôn tiến vào thành Sa Kị, cũng không có buông tha Cung gia hắn ra lệnh toàn bộ già trẻ lớn bé Cung gia đều phải giết sạch sẽ, tuyệt đối không chừa một ai. Cung gia lúc này biết mình đã mắc một cái sai lầm nghiêm trọng, Ngã Đôn lãnh chúa nổi tiếng tàn bạo làm gì có chuyện có thể tha cho Cung gia, dù cho Cung gia có không tham gia vào bất cứ việc gì, nhưng cũng là một đại thế lực của Sa Kị thành, nếu Ngã Đôn lãnh chúa không diệt sớm muộn gì Cung gia cũng sẽ trở thành một cái lãnh chúa tiếp theo trong Sa Kị Thành.



Ngày Cung gia thất thủ, tiếng kếu ai oán vọng trời, tiếng đao kiếm vang lên xoàn xoạt, máu chảy ra có thể nhuộm kín phủ họ Cung, gia đinh người làm cũng không tha một ai.
Tuyết Mai lúc này cũng đã tỉnh lại rồi, đôi mắt thấm đẫm lệ vẫn đang chảy nước mắt, thậm chí còn có một chút máu. Kim Nam thấy vậy chính là đau xót vô cùng lập tức muốn giết chết Ngã Đôn này giúp Tuyết Mai để giúp nàng hả dạ.



Nhưng hắn chính là không thể làm vậy, hắn vẫn muốn tra tấn cái lãnh chúa Ngã Đôn này thì mới có cái cảm giác thống khoái hơn, khiến cái tên này sống không bằng chết.



Nhìn thấy lãnh chúa Ngã Đôn kẻ thù đã sát hại gia tộc mình đang quỳ trước mặt mình khóc lóc van xin tự vả vào mặt đến toét má chảy máu, vùng thịt ở má nát bét, mà Tuyết Mai nàng vẫn căm hận đến run lên bần bật không có nói gì.



Một lát lâu sau nàng chấn tĩnh lại mới quay đầu lại nhìn Kim Nam ánh mắt ướt đẫm e lệ xinh đẹp, nhưng chính điều đó cũng làm Kim Nam hắn xót xa, nàng nói « Người cũng đã chết rồi không thể sống lại được, xem như cũng tại số mệnh gia tộc thiếp đã tận, chàng có thể tha chết, không giết hắn được không »



Kim Nam đã vốn căm tức cái tên này thấu xương sao có thể bỏ qua được, biết Tuyết Mai rất muốn giết tên này nhưng gằn lòng lại để muốn át chế cái sự đau thương kia mới nói vậy, Kim Nam trước mặt nàng gật đầu tỏ ý đồng ý với nàng.



Tên Ngã Đôn lãnh chúa thấy vậy liền vui sướng như điên dập đầu lạy ta liên tục như hắn vừa được cải tử hoàn sinh vậy.



Nhưng Kim Nam đồng ý chỉ là trước mặt Tuyết Mai mà thôi, hắn sau đó vẫn thầm nháy mắt với lão quản gia tỏ rõ ý định, lão quản gia hiểu ý liền gật đầu, sau đó lôi tên Ngã Đôn kia ra ngoài.



Kim Nam bước đến ngồi cạnh Tuyết Mai an ủi nàng nhẹ nhàng lấy đôi bàn tay của hắn vuốt những giọt nước mắt ở khóe mắt nàng, ôm nàng thật chặt, một lát sau Tuyết Mai cũng đã ngủ gục trong vòng tay của Kim Nam.



« Lão già kia, cao nhân ngài đã hứa không giết ta rồi, chẳng lẽ các người định làm trái lời hứa »



« Hừ, cái loại người xảo trá như ngươi hôm nay tạm thời chịu nhục nhã, sau đó thừa cơ mà ám hại tiểu thư và thiếu gia chủ là có khả năng, thiếu gia chủ đúng là hứa không giết ngươi, nhưng cũng đâu phải là ta hứa a » Lão quản gia thường ngày hiền hậu đôn hòa, bây giờ vì Cung gia xảy ra sự tình cũng trở lên lạnh lùng tàn khốc.



Cái Ngã Đôn lãnh chúa kia bình thường khỏe khắn vô cùng, nhưng bị Kim Nam hành hạ cho như vậy sớm đã không còn sức lực, bây giờ hắn ngay cả một cái lão già cũng đánh không nổi mặc kệ người ta giết đúng là không còn gì nhục hơn.



« Các ngươi, là các ngươi lừa ta, các ngươi dám lừa bổn chúa, các ngươi là cái đồ lươn lẹo, tên thất phu kia, ta có chết kiếp sau cũng tìm ngươi báo oán, a a » « Phụt » Ngã Đôn lãnh chúa chỉ kịp thét lên một tiếng đã bị lão quản gia dùng một cái dao phay đâm giữa họng, lúc này một cái hồn phách mờ nhạt của Ngã Đôn lãnh chúa bay ra, Kim Nam vừa đặt Tuyết Mai xuống giường xong lập tức ra đây thấy vậy liền phất tay bắn ra một tia nội lực thiêu đốt hồn phách kia của Ngã Đôn Lãnh chúa thành khói.



« Kiếp sau, bổn công tử giết kẻ thù chính là luôn luôn không để bất cứ một kẻ nào có cái tồn tại kiếp sau ». Kim Nam tức giận điên cuồng thét lên.