Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Chương 64 : Khu khai khoáng Đại Sơn

Ngày đăng: 11:55 18/04/20


Thời gian nghỉ ngơi của những người lao dịch rất ít, chỉ chưa đầy hai canh giờ. Những người lao dịch đã lại tiếp tục bị thúc dục ra khỏi những cái cũi sắt của mình để đến khu lao dịch.



« Cheng, cheng… ».



« Tất cả các ngươi mau dậy mau, lũ lợn khốn nạn này chỉ biết ăn với ngủ. Các ngươi chẳng được cái tích sự gì cả. Thật không hiểu tại sao trong tam giới lại có thể tồn tại một cái giới chỉ dành cho loại các ngươi cơ chứ, thật phí phạm, để hết cho Ma Giới bọn ta có tốt hơn không. Thiên thật không công bằng ».



Đám người lao dịch uể oải ngồi dậy, những tiếng tạch tạch từ những bắp cơ của họ vang lên. Mỗi ngày ở đây đều là một ngày lao động quá sức, vì vậy cơ bắp của những người này rất phát triển. Nếu cho họ quay trở lại Nhân Giới để so sánh thì chắc họ phải khỏe gấp mười lần người bình thường.



Ra khỏi những chiếc cũi sắt kia, những người lao dịch lại tiếp tục bị lùa trở về khu lao dịch phía Tây. Bởi vì buổi sáng mới thức dậy nên bây giờ họ đang trong cái trạng thái sung sức nhất. Cho nên bọn Quỷ tộc thường tận dụng thời gian này bắt họ lao dịch nhiều hơn bình thường đến ba bốn lần.



« Chàng trai trẻ, ta không biết tên cậu, nhưng cứ gọi cậu mãi là chàng trai trẻ thì không được. Ta đặt cho cậu một cái tên nhé ».



« Đặt cho ta một cái tên ? ».



Nam nhân thấy trung niên nhân hướng mình nói một câu như vậy, chỉ ngơ ngẩn quay sang hỏi một cách không có chủ ý. Lát sau lại nhìn về phía trước không nói gì. Hôm nay nam nhân này cũng bị bắt đi lao dịch. Mấy tên cầm roi da thúc dục từ sớm nên hắn cũng đứng dậy và đi theo mọi người.



Tên cầm chùy hôm qua cũng đến theo dõi người nam nhân. Hắn cảm thấy rất kì quái, tại sao cái tên nhân loại kia lại không phản kháng chút nào. Hôm qua rõ ràng rất dữ tợn, vậy mà hôm nay lại rất ngoan ngoãn.



« Đặt cho cậu tên Võ Thanh có được hay không, cái tên này cũng được đấy ».



« Võ Thanh, a, ta thích cái tên này ».



Nam nhân nghe thấy mình được đặt cho một cái tên liền ngu ngơ sung sướng nói. Trung niên nhân nghe thấy lời này cũng cảm thấy mãn nguyện. Thực tế cái tên Võ Thanh kia là tên con trai ông ta. Võ Thanh kia mấy năm trước bị bắt vào khu lao dịch này đã chết rồi. Ông ta cũng vì tìm con trai mà đến đây nên cũng bị bắt. Bây giờ ông ta đặt cái tên này chủ yếu cũng là để muốn nhớ về con trai mình mà thôi.



Nam nhân trước mặt này tuy mất trí ngu ngơ, nhưng ông ta có một cảm giác rất thân thiết. Người này ông ta tuyệt đối yêu thích, hơn nữa ông ta cũng đã lớn tuổi. Cả cái khu lao dịch Đại Sơn này hầu như không có ai nói chuyện với ông ta cả, nay có người nam nhân này. Tuy là hắn mất trí, nhưng chỉ có duy nhất hắn là chịu nói chuyện với ông ta, có còn hơn không. Chỉ cần có người nói chuyện là được rồi. Trong cái cuộc sống như địa ngục này, thỉnh thoảng chỉ là những điều đơn giản thôi cũng có thể trở thành thú vui cho người ta thư giãn. Đối với trung niên nhân, nói chuyện chính là thư giãn, dù chỉ là vài câu.



“Đi mau lên, các ngươi còn có thời gian nói chuyện”.



Một tên Quỷ tộc cầm roi da thấy hai người trung niên nhân và nam nhân kia nói chuyện. Cảm thấy ngứa mắt hắn liền cầm chiếc roi da của mình lao lên đập bốp một cái vào lưng người trung niên nhân. Nam nhân kia thấy vậy liền nheo mày, khuôn mặt hắn dần chuyển sang giận dữ.


Võ Thanh, là cái tên của người nam nhân lúc trước. Hắn bây giờ cũng đã được những người lao dịch quen gọi với cái tên đó rồi. Đã một năm trôi qua, có nhiều chuyện hắn đã biết được hơn. Không còn là một kẻ ngu ngơ ai nói gì cũng không hiểu nữa.



Hắn không biết quá khứ hắn ra sao, chỉ nghe người ta nói hắn tự dưng xuất hiện trong khu lao dịch này. Lại còn mất trí nữa nên không mấy ai để ý. Chỉ có trung niên nhân kia là qua một năm vẫn luôn quan tâm hỏi han và trò chuyện với hắn. Khiến cho hắn cảm thấy không bị lạc lõng ở nơi đây. Đối với hắn trung niên nhân kia cũng không khác gì một người cha cả. Ông chỉ cho hắn từng bước đường, từng câu chuyện về thế giới này.



Trung niên nhân kia tên là Võ Chính, nghe nói ông đã từng là một thương gia rất giàu có của Thạch Thất thành. Không may vì con trai ông ta xa đà chơi bời lung tung, dẫn đến bị người ta bán thành nô lệ cho bọn Quỷ tộc. Sau đó ông ta vì đi tìm con trai mà từ bỏ hết gia sản, cuối cùng ngay cả bản thân cũng bị bắt đến đây làm nô dịch. Vào đến đây ông ta mới biết được con mình cũng ở đây, nhưng đã chết cách đó mấy tháng rồi.



Cũng qua tìm hiểu Võ Thanh biết được Ma Giới là cái gì, cái gì được gọi là tam giới. Tuy còn nhiều chuyện hắn vẫn chưa hiểu hết, nhưng những điều tối cơ bản hắn cũng đã nắm được. Cái được gọi là Địa Thất kia, cái nơi mà hắn đã lao dịch suốt một năm qua hắn cũng biết được nó là thứ gì.



Địa Thất là một cái hang sâu đào xuống trung tâm của khu lao dịch Đại Sơn này. Ở đó trữ lượng Ma Thạch cũng là lớn nhất. Chỉ có điều là nó rất nóng, nóng đến mức không thể tả được. Người nào khỏe mạnh nhất vào đó lao dịch cũng chỉ chịu được ba ngày là chết. Chính vì vậy có thể giải thích tại sao Võ Chính khi nghe Võ Thanh bị đưa vào lao dịch ở Địa Thất lại tỏ ra tiếc nuối như vậy.



Không ngờ cái tên trâu bò Võ Thanh người ta những tưởng hắn vào đó lao dịch vài hôm sẽ chết. Vậy mà đến bây giờ đã hơn một năm rồi hắn vẫn sống nhăn ra. Thật không hiểu hắn là cái loại quái vật gì.



Tên thủ lĩnh mấy lần cũng đến quan sát, nhưng sau đó hắn chỉ lẳng lặng bỏ đi không nói gì. Võ Thanh bây giờ cũng đã biết nhiều hơn, hắn cũng biết mình không thể chống lại những tên cầm roi da kia. Đã mấy lần hắn nhìn thấy Võ Chính bị đánh nhưng hắn cũng chỉ bực tức không thể làm gì. Cái sợi xích kia cứ mỗi lần hắn định động thủ là nó lại siết chặt khiến hắn không thể nhúc nhích.



Những điều đầu tiên khi hắn biết đến thế giới này không phải là những điều tốt đẹp mà lại là những màn u tối. Một thế giới không màu sắc chỉ có tội lỗi và sự tàn độc của những tên Quỷ ghê rợn.



Thời gian cứ như vậy trôi qua, những ngày tháng lao dịch khiến cho những người trong khu lao dịch Đại Sơn này chết quá nhiều. Đến bây giờ Đại Sơn cũng chỉ còn lại khoảng vài trăm người. Võ Chính cũng đã đau bệnh rồi. Tuy vậy hằng ngày ông ta vẫn phải ra ngoài công trường. Võ Thanh biết vậy nhưng không thể làm gì được, hắn đã suy tính trước rồi có một ngày có khi hắn sẽ phải thấy Võ Chính chết mất thôi.



Khu lao dịch Đại Sơn ngày càng lụi tàn, mỏ khoáng phía trên cũng đã hết Ma Thạch. Bây giờ tên thủ lĩnh lại còn tàn độc hơn, hắn không còn cách nào khác đã dồn tất cả xuống Địa Thất để lao dịch.



Đang đào những tảng lớn đá Ma Thạch, Võ Thanh thấy có tiếng ồn ào phía trên. Một lúc sau thì có một đoàn người được đưa vào đây. Võ Thanh nhìn thấy trong đám người đó không ngờ có cả Võ Chính.



« Hừ, thật khốn nạn. Bọn súc vật ».



Võ Thanh tức giận, tay hắn nắm một khối Ma Thạch đang định bóp nát. Bỗng hắn cảm thấy có một luồng khí nóng trong cơ thể câu động với khối Ma Thạch kia khiến nó tan chảy từ từ ngấm vào trong cơ thể hắn. Võ Thanh còn chưa xác định được chuyện gì xảy ra thì cơ thể hắn đã tự bài tiết ra một dòng chất nhờn màu đen.



« Bục, bục… ».



Luồng khí nóng trong cơ thể Võ Thanh càng trở nên rõ ràng. Võ Thanh bỗng chốc cảm thấy cực độ sung mãn, hắn khẽ vận lực kéo dãn sợi xích ở lòng bàn tay. Tức thì những tiếng xình xịch vang lên. Sợi xích kia mau chóng dão ra. Võ Thanh mừng như điên, hắn tiếp tục cầm thêm một khối Ma Thạch nữa mau chóng nắm chặt như định bóp nát, giống khi nãy.