Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Chương 7 : Triệu Kim Nam phế vật

Ngày đăng: 11:54 18/04/20


Mười bảy năm sau.



Rừng rậm Phong Nha.



Một thanh niên cao gầy, khuôn mặt anh tuấn. Đang đuổi theo một con hươu sao có cặp sừng rất lớn. Đây là con đầu đàn trong bầy hươu sao.



Những con hươu còn lại trong bầy thấy thanh niên kia xông đến, liền hốt hoảng tản mát chạy loạn ra tứ phía. Duy chỉ có con hươu đầu đàn này, tuy chạy trốn nhưng cũng không hề chạy nhanh. Nó đang vì bầy đàn của nó mà làm một việc cao cả, nó muốn hy sinh thân mình nó để cho cả đàn hươu được sống.



"Thiếu gia... Thiếu gia... Thiếu môn chủ!"



Một tên nô hầu tỏ vẻ mệt nhọc, hớt hải đuổi theo phía sau thanh niên. Nhưng ước chừng hắn chỉ bước vài bước đã gục xuống, thở hổn hển không nói lên lời, cũng không thể đuổi tiếp theo thanh niên.



"Từ Hải, ngươi sức lực cũng thật sự quá kém cỏi. Ta vốn đã bị coi là phế vật, vậy thì ngươi phải là đại phế vật!"



Thanh niên kia nheo nheo mắt lại cười, bước đến gần tên nô hầu, giơ giơ chiếc đầu con hươu sao mà hắn vừa bắt được lên, cười toe toét. Nam tử này không ai khác chính thị Triệu Kim Nam, thiếu tông chủ của Triệu thánh tông.



"Về thôi, hôm nay đến đây là đủ!"



Kim Nam và tên nô bộc vừa đi vừa cười nói, lui ra khỏi khu rừng. Không mất bao lâu, cả hai đã có mặt tại một ngôi nhà sàn nhỏ, nằm ở phía bìa rừng. Ngôi nhà này được trang trí đậm theo phong cách của dân tộc Thái, với chiếc cầu thang lớn ở bên trái góc nhà dùng để đi lên, phần trên ngôi nhà được tộc người Thái dùng để ở, phần dưới ngôi nhà dùng để các vật dụng cần thiết cho nông nghiệp, và còn để nhốt những con thú nuôi.



Hắc Bạch phát hai vị trưởng lão cũng có mặt trong ngôi nhà, mỗi vị đều có một căn phòng riêng phân biệt lần lượt là hai hướng Đông Tây. Mục đích chủ yếu cũng là để bảo vệ, trấn thủ cho Kim Nam hắn.



Triệu Kim Nam từ khi được sinh ra đã được toàn bộ Nam Thiên quốc nhận định, tương lai chắc chắn sẽ trở thành một vị tuyệt thế cường giả. Thế nhưng, cho đến hôm nay mọi chuyện lại không có như vậy.




"Hai vị trưởng lão, ta muốn trở về đế đô!"



Hai vị trưởng lão, đối với quyết định của Kim Nam cũng mơ hồ hiểu rõ, cho nên chỉ nhẹ nhàng gật đầu:



"Cũng đến lúc, đến lúc ngươi phải quy hồi Tông môn, ngươi cũng đã lớn, cha ngươi nhất định rất nhớ ngươi. Cũng không phải lo lắng về chuyện này, Bắc Quốc nhất thời vẫn chưa có thể làm gì làm gì Nam Thiên chúng ta đâu!"



Hắc phát trưởng lão thở dài một hơi:



"Ngươi cũng đi ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta lên đường!"



Kim Nam gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trong lòng còn đang không ngừng suy nghĩ.



...



Năm ngày sau.



Cổ Loa Thánh thành.



Kim Nam cũng đã rời khỏi đây được ba năm, kể từ cái ngày hắn được làm lễ trưởng thành. Bị Tông môn nhận định là phế vật, sau đó hắn rời khỏi nơi Đế Đô phồn hoa này, để đến chốn sơn thôn hoang dã, chớp mắt đã thấm thoắt thoi đưa trôi qua.



Trong lòng hắn cũng tràn đầy cảm khái, cảm khái được trở về quê hương đất mẹ. Nơi hắn sinh ra, nơi có những huynh đệ đồng môn nhất mực tung hô hắn, nơi hắn có cảm giác đây là điểm dừng chân cuối cùng.