Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Chương 8 : Nam Thiên Quốc Diệt Vong Tiền Truyện

Ngày đăng: 11:54 18/04/20


Trong hoàng cung của Nam Thiên quốc.



Lúc này, chính sự nghị triều, tất thảy cường giả, các đại quan quân thần, đều tập trung ở đại điện hoàng cung Nam Thiên.



"Triệu Vô Tùy, khanh thử nói xem, tại sao trong trận chiến mười bảy năm trước, Bắc Quốc lại rút lui một cách kì lạ như vậy?"



"Bệ hạ, chuyện này, thần cũng không chắc chắn. Có thể là do Mị Huyễn Động Tâm Thuật của bản môn có sự lợi hại. Cũng có thể Bắc Quốc lúc đó có nội loạn, hay là đó là mưu kế của bọn chúng, muốn tiến quân thăm dò thực lực Nam Thiên chúng ta!”



"Chuyện này nhất định có điều ẩn khúc, khanh hết sức điều tra cho trẫm. Ta sợ rằng đây sẽ là một nguy hiểm tiềm tàng chí mạng!”



"Bệ hạ, chớ có lo lắng, Bắc Quốc do một tay Vô Cực Tông khống chế. Mà Vô Cực Tông cũng chỉ có duy nhất lão Kha Vũ đồng dạng chỉ có thể so sánh với thái thượng trưởng lão Triệu Thánh Tông ta, đều là cường giả tầng bốn sơ kì. Vô Cực Tông nếu đã chi phối Nguyên Đế, nhất định phía bắc quốc cũng không thể làm điều gì càn rỡ”



An Dương Vương cũng gật gật đầu, yên tâm hơn chút ít. Suy nghĩ một lúc, thấy không có vấn đề gì nữa.



Liền hiệu vẫy tay cho nội thần thông báo bãi triều, chắp tay sau lưng, bước đi từng bước rời khỏi đại điện hoàng cung.



Triệu Vô Tùy thở dài một hơi, cũng lắc đầu rời khỏi.







Triệu Thánh Tông.



"Cha, con đã về!"



Triệu Kim Nam lẳng lặng chào một câu nhỏ giọng. Thái độ tỏ ra lạnh nhạt, cảm giác một câu nói ra chỉ như có lệ, nhưng trong thâm tâm lại thật sự vui mừng gặp được Triệu Vô Tùy.



Hắn trong lòng vui mừng, nhưng lại không biểu lộ, bởi lẽ hắn biết, Triệu Vô Tùy đã hết sức thất vọng vì hắn, ngày hôm nay, hắn không có tư cách nói chuyện trước người cha này.



Triệu Vô Tùy, cũng giống như hắn, bên ngoài cũng biểu lộ sự hờ hững. Nhưng trong lòng lại hết sức vui mừng khi gặp lại con trai. Thế nhưng phàm là đàn ông, đều có một sự cố chấp khó có thể thay đổi, cho nên tâm trạng Triệu Vô Tùy chính là như vậy. Bên ngoài không hề quan tâm, bên trong lại rất thương con trai mình.



"Kim Nam, con cũng đã lâu không về, ông nội rất nhớ con, lát nữa con hãy thăm ông một chút!".
Cho nên chuyện này ngươi cũng không cần lo lắng, lần này ngươi cứ yên tâm tận lực giở đủ mưu hèn kế bẩn của ngươi, hết sức mà diệt Nam Thiên!"



Tần Hoàn Công lộ ra một tia đắc ý, trong lòng mừng rỡ như điên. Tuy nhiên bên ngoài lại không hề biểu lộ. Vẫn muốn mình nên bảo tồn một chút uy nghiêm đế vương trước mặt Kha Vũ, vẫn không muốn bị suy nghĩ của Kha Vũ hao mòn tâm trí mà ảnh hưởng đến tâm cảnh của mình.







Sáng ngày ham mươi hai tháng bảy, Nam Thiên đại đế quốc năm năm trăm hai mươi mốt. Bắc Quốc tiến binh, đến hơn một triệu quân binh từ cốc Cửu U tràn ra. Chúng tiến sát thành Tam Quan, binh đông như kiến cỏ, hành quân nửa ngày mới đến hết Tam Quan. Nhất loạt hàng ngũ chỉnh tề, dàn binh bố trận.



Tam Quan thành.



An Dương Vương thân đeo giáp miện, uy vũ phi phàm, tay cầm Đoạn Huyền Kích thống lĩnh một trăm bảy mươi vạn quân, giáp phuc đầy đủ, vũ khí sắc bén, tinh nhuệ vô bì.



"Sát..."



Binh lính Bắc Quốc nhất loạt xông lên, xuất hiện một quân đoàn binh trên tay cầm cự thuẫn rất dày, ẩn núp sau đó là những cung thủ, chầm chậm di chuyển.



"Giết"



Bên kia chiến tuyến, cũng xuất hiện hơn ba mươi vạn kị binh Nam Thiên. Với thương dài và sắc bén, cùng nhau tiến lên, đâm thẳng về phía trước.



Không lâu sau, ba mươi vạn kị binh hình thành một trận thế hình mũi tên, mạnh mẽ ầm ầm vào quân đoàn cự binh. Trên đường bị vô số xạ tiễn quấy rối hạ gục, nhưng những kị binh này vẫn rất dũng cảm, chiến ý nhiệt huyết hừng hực.



"Rầm...rầm...rầm"



Tiếng va chạm, tiếng hét chói tai, tiếng vỡ vụn của những cự thuẫn dày, tiếng la hét thê lương của những binh sĩ Bắc Quốc tiên phong quân.



Quân đoàn cự thuẫn không ngờ, lại bị một lần tiến quân này của Nam Thiên khiến cho hoàn toàn tan rã.



Những binh sĩ của quân đoàn cự thuẫn một lượt bị giết toàn bộ. Chiến trường toàn là những vũng máu. Kị binh Nam Thiên tuy tổn thất thảm liệt, nhưng lại giữ được chiến thắng vang dội ngay trận đầu.