Biên Thành Phiến Mã
Chương 215 :
Ngày đăng: 18:00 19/04/20
“Chát!” Bạt tai nặng nề giáng xuống, Thủ Căn vốn không đề phòng, lảo đảo mấy bước.
Chuyện gì vậy? Cái tát làm Thủ Căn choáng váng đầu óc.
“Súc sinh, quỳ xuống cho ta!” Hà phụ tay cầm gia pháp, tức giận đùng đùng.
“Cha?” Thủ Căn ù ù cạc cạc nhưng vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống giữa nhà.
Gì thế này? Thẩm vấn phạm nhân? Thủ Căn nhìn thấy người ngồi ghế trên là cha mẹ, nhị nương Thị Trang ngồi phía dưới, bên phải, lão nhị Hà Trung Nguyên ngồi phía dưới, bên trái.
“Ngươi nói đi! Lời đồn bên ngoài có phải sự thật hay không!” Dáng vẻ Hà phụ như sắp thổ huyết đến nơi, gương mặt ông tái mét.
Lời đồn? Hơi đất lạnh lẽo xuyên qua sàn đá, âm ỉ thấm vào hai gối Thủ Căn. Sắc mặt y trắng bệch.
“Lão gia, để Thủ Căn quỳ trên đệm nhé, chân nó không khỏe.” Nhị nương không đành lòng bèn lên tiếng.
“Im miệng! Còn đưa đệm? Sợ nó lạnh chết à! Thứ cầm thú không cần sĩ diện như nó năm xưa nên chết quách ở lâm trường!” Hà Mộng Đào giận dữ đập bàn. Loại chuyện này, loại chuyện đồi phong bại tục này, loại chuyện bẩn thỉu dơ mặt này hại một người trí thức như ông không dám ngẩng đầu gặp người khác.
“Cha nó, hình như Căn Tử không biết mà. Biết đâu chỉ là tin đồn, là Cao gia muốn làm xấu mặt chúng ta…”
“Bà cũng câm mồm giùm tôi! Xem thằng con tài giỏi mà bà sinh ra kìa! Còn bà nữa! Lão đại lão tam, hừ, không đứa nào chịu để nhà cửa yên ổn! Thật muốn khiến tức chết tôi mà!”
“Lão gia, ông đừng giận, là thiếp không tốt, không biết dạy dỗ Diệu Tổ, nhưng Căn Tử nó…”
“Nhưng nhị cái gì! Mặc kệ chuyện kia là thật hay giả, không có lửa làm sao có khói. Hà Thủ Căn, ngươi dám giơ tay thề với trời rằng mình không làm ra những chuyện đồi phong bại tục, ô uế gia phong, khiến tổ tông xấu hổ không?”
Lòng Thủ Căn lạnh buốt, chuyện đồi phong bại tục, lẽ nào…
“Cha, con vừa bước vào cửa cha đã thi hành gia pháp, chung quy xin cha hãy nói với con chuyện gì xảy ra chứ.”
“Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta!”
“Cha nó…”
“Câm miệng!”
“Đại ca, bên ngoài đồn rằng ca và Đao ca… Nói hai người quan hệ mờ ám, còn có…” Trung Nguyên nói năng ấp úng.
“Còn nói cái gì?” Thủ Căn cố nén sợ, ra vẻ trấn tĩnh.
“Nói ca…”
“Nói ngươi xài tiền của người ta, nói ngươi bán thân! Quân cầm thú! Ngươi là đồ súc sinh!”
“Cha nó!”
“Cha!”
Ồn ào một phen, Hà phụ tức đến suýt ngất.
Thủ Căn quỳ dưới đất, sắc mặt ảm đạm.
“Ngươi nói đi! Rốt cuộc có chuyện đó hay không?” Hà phụ ráng giữ bình tĩnh, chỉ thằng vào mặt con trai, run giọng quát khẽ. Mặc kệ là thật hay giả, tin đồn quấn lấy Hà gia đã đủ khiến ông không dám ra ngoài gặp xóm giềng. Quả thật thẹn với tổ tông!
Ai? Là ai nói hươu nói vượn?
Lòng rối như tơ vò, Thủ Căn mơ hồ không hề nghe lão cha hỏi chuyện.
“Ngươi nói đi! Nói ngươi chưa từng làm ra chuyện như vậy!”
Thấy vẻ mặt Thủ Căn không tự nhiên như bình thường, thần tình rõ ràng ẩn giấu chút hoảng loạn, Hà phụ trong lòng lạnh dần.
“Quân súc sinh nhà ngươi!” Hà phụ khóe mắt căng như sắp rách, từ trên ghế bật dậy. Roi trúc hung hãn vung lên.
Một đòn giáng xuống lưng Thủ Căn.
Y đau đến khẽ xuýt xoa.
“Cha nó, đừng mà!” Hà Diêu Thị và bà nhỏ Thị Trang khóc lóc nhào qua ngăn cản.
Hà phụ quay phắt lại, giận dữ gầm lên: “Các người ngồi xuống cho tôi!”
Hai vị mẫu thân lập tức không dám nói thêm câu nào, chỉ sợ bản thân lửa cháy đổ thêm dầu, khiến nó càng cháy càng mạnh.
Hà phụ nổi cơn thịnh nộ, một roi lại một roi tàn nhẫn quất xuống. Ông gào thét: “Nói! Có, hay, không?”
Làm chuyện gì? Xài tiền của Tam Đao, có. Ngủ với hắn, có. Thế nhưng…
“Cầm thú như ngươi! Ta đánh chết ngươi! Rốt cuộc ngươi có cùng, cùng…” Hà Mộng Đào nói không nên lời. Ông cảm thấy nói ra những chữ kia chẳng khác nào sỉ nhục bản thân.
“Căn Tử!” Bà lớn Hà Diêu Thị vừa khóc vừa van lơn: “Căn Tử ơi, con nói đi! Nói con không có đi! Sức khỏe cha con không tốt, đừng chọc giận ông ấy nữa.”
“Bà im miệng cho tôi!” Hà Mộng Đào xoay lại nạt bà.
“…Con không bán thân. Cha, cha đừng trút giận lên mẹ.” Thủ Căn ngẩng lên, cuối cùng đành mở miệng: “Cha yên tâm, căn nhà chúng ta đang ở rất trong sạch, tiền con vay Tam Đao đều có giấy nợ, không tin các người có thể đến chất vấn hắn.”
Lời vừa nói ra, không chỉ Hà phụ, ba người còn lại cũng không kìm nổi mà thở phào một phen.
“Ý ngươi là những lời đồn bên ngoài đều giả ư? Ngươi dám thề không? Thề rằng ngươi cùng Thư Tam Đao hoàn toàn trong sáng, không chút nhơ nhớp?” Bàn tay siết chặt roi trúc của Hà phụ khẽ thả lỏng.
Thủ Căn nhìn vị phụ thân tuổi quá năm mươi, nhìn nhị đệ đang dùng ánh mắt phức tạp đánh giá y, nhìn hai người mẹ với biểu tình lo lắng thấp thỏm… Y, chậm rãi giơ tay phải lên.
“Tôi, Hà Thủ Căn xin thề, tôi cùng Thư Tam Đao không hề mờ ám, trước đây như vậy, sau này cũng như vậy. Nếu như gian dối, chết không yên lành.”
Hà Diêu Thị khó tránh thở phào nhẹ nhõm.
“Nhớ kỹ lời thề của con hôm nay! Ngẩng đầu ba thước có thần linh, nếu con dám làm chuyện hổ thẹn với liệt tổ liệt tông thì đừng quay về gặp cha nữa! Có chết cũng phải chết bên ngoài, đừng làm ô uế nhà cửa!”
“Con biết, cha.” Thủ Căn gắng gượng chống tay đứng dậy, cúi đầu vái ba vị trưởng bối rồi mệt mỏi cáo từ:
“Cha, mẹ, nhị nương, việc của Diệu Tổ mọi người đừng lo, con đã tìm thấy nó, hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành, Tam Đao cũng hứa sẽ giúp chúng ta giải quyết.” Nói xong, không đợi các trưởng bối hỏi nhiều, Thủ Căn lập tức xoay lưng về phòng.
Bà nhỏ vẻ mặt mừng rỡ, muốn hỏi thăm thêm chút tin tức nhưng sau khi trông thấy sắc mặt Thủ Căn, bà liền từ bỏ ý định.
Trung Nguyên sắc mặt phức tạp. Gã không phải kẻ ngốc, từ biểu cảm của Thủ Căn ban nãy, gã khẳng định mọi thứ không hề đơn giản. Song gã phải hỏi ca mình thế nào đây? Có đôi khi, không biết sự thật lại là chuyện tốt…
Bấy giờ Tam Đao đang dừng chân tại quán rượu ngoài thành trăm dặm.
Hắn nhận được phong thư với nét chữ cùng mùi hương quen thuộc. Hắn cười khổ, mở thư ra xem.
“Hiểu Hà chỉ muốn hỏi huynh một câu: Lời hứa năm xưa còn giữ hay chăng?”
Tam Đao nghiêng đầu, người đưa thư vẫn đứng trước mặt chờ hắn hồi âm.
“Ngươi chờ chút, ta viết thư nhờ ngươi giao.”
Tam Đao mượn bút của chưởng quỹ, nhanh chóng trả lời trên mặt sau của bức thư, cả phong bì cũng dùng cái cũ.
“Ngươi hay chuyển đến tay người nhờ ngươi gửi thư cho ta, bảo rằng: Những gì thiếu nàng, ta nhất định sẽ trả.”
“Dạ.” Thằng bé nước mũi chảy thành dòng, ngu ngơ gật đầu, hớn hở nhận lấy số tiền thưởng nhiều gấp mấy lần trong tưởng tượng.
Thủ Căn quay về chưa đến hai ngày, thành Phiến Mã đã tràn ngập vô số tin đồn xoay quanh Hà gia, nhất là những lời phỉ bang người con trưởng Hà Thủ Căn.
Nội dung tất cả chỉ có một – Trưởng tử Hà gia thích lên giường với đàn ông, hơn nữa thuộc loại bán đứng thân thể vì chút tiền dơ bẩn.
Để chứng minh điều mình nói, có người còn sinh động kể lại chuyện Hà Thủ Căn vào lâm trường chưa bao lâu đã dụ dỗ Đao ca sinh sống trong rừng, sau đó lên giường với người ta.
“Ai cũng lâm trường đàn ông thì nhiều, đàn bà thì ít. Một khi đặt chân vào lâm trường, công nhân thường mười ngày nửa tháng, thậm chí ba, bốn tháng không thể ra ngoài. Dục vọng tích lũy lâu ngày đương nhiên cần nơi phát tiết.”
“Thế mới nói Đao ca bị Hà Thủ Căn cám dỗ, Đao ca dùng hắn ta như công cụ tiết dục cũng chẳng phải lạ.”
Xảo Nhi gào khóc thảm thiết bị huynh trưởng lôi về nhà, cửa nhà họ Hà khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.
Chẳng qua sau lớp màn bình tĩnh ấy…
Thị Trang nhìn người con cả, bấy giờ mới phát hiện nó thảm thương, bầm dập ra sao.
“Căn Tử, con sao thế? Sao lại trở thành như vậy? Con… Trời ơi! Đầu con chảy máu kìa!”
“Nhị nương, con không sao, chúng ta vào nhà thôi.” Thủ Căn chùi mặt, gắng gượng nói ra trấn an.
“Tên thám tử kia vẫn chưa có tin tức?” Tam Đao chuẩn bị cưỡi ngựa về thành.
“Chưa, hắn ta rất gian xảo, nhưng tin tức về Hạnh Lâm Tiên Tử ngài muốn lưu ý đã có chút ít.” Người ăn mặc như ngư phu vừa neo thuyền vào bờ vừa trả lời.
“Ồ? Ở đâu?”
“Điền gia thôn, cách Phiến Mã hai trăm dặm.”
Tam Đao thoáng trầm tư, “Hà gia mấy hôm nay có phát sinh chuyện gì không?”
“Không, gia.” Ngư phu khom lưng đáp.
“Chuyện trong thành ngươi dặn dò bọn Vương Thắng để ý nhiều chút, chậm thì nửa tháng, nhanh thì mười ngày ta sẽ trở về.”
“Dạ.”
Nghe tiếng vó ngựa xa dần, ngư phu lên thuyền, thong thả chèo ra giữa sông. Chẳng bao lâu sau, một chiếc thuyền nhỏ khác trôi đến gần.
“Nhị đương gia, lời ngài dạy tiểu nhân đã nói tất. Tiểu nhân phải nói trước, nhỡ xảy ra chuyện ngài phải giúp tiểu nhân bỏ trốn nhé.”
“Biết biết, ngươi lắm mồm thật! Chúng ta làm thế chẳng qua vì muốn tốt cho lão đại.”
Ngư phu gãi đầu, làu bàu: “Chỉ sợ lão đại không chịu nhận ân tình của chúng ta. Tiểu nhân không muốn bị lão đại lột da tiểu nhân làm áo.”
“Ngươi còn dám nhiều lời ta sẽ ném ngươi xuống sông nuôi cá! Hãy nhớ kỹ, chúng ta đều có việc cần làm, mấy ngày này sẽ không ở trong thành, ngươi tìm không thấy bọn ta đâu. Còn nữa, đổi tên lừa đảo nào ngốc ngốc ấy.”
Gã ngư phu nhát gan nào dám không nghe lời căn dặn của nhị đương gia, đành mặt mày đau khổ chèo đi.
Ngày thứ ba, Thủ Căn không ra ngoài. Tối qua cha bắt y quỳ trước bài vị tổ tiên. Thủ Căn quỳ cả đêm, cuối cùng ngất xỉu trước bệ thờ.
Lúc mở mắt, y nhìn thấy vị lang trung trẻ tuổi tuấn tú.
“Là… cô.” Thủ Căn khàn giọng hỏi.
“Là ta.” Thiếu niên gật đầu.
“Cô… Tại sao…”
“Ta tình cờ đi ngang qua, nhị nương ngươi mời ta vào.”
Thủ Căn thầm cười khổ, e rằng cô chỉ muốn đến xem trò vui, bằng không sao lại “tình cờ” đến nhà ta, hơn nữa còn vừa khéo sau hôm ta bị đòn.
Không sai, Thủ Căn quen biết nàng. Nàng chính là vị lang trung trẻ tuổi xinh đẹp lẩn quẩn trước nhà y lần trước.
“Ngươi biết tình trạng thân thể của ngươi hiện tại tệ hại đến mức nào không?”
Thủ Căn gượng cười, “Dù gì cũng không thể thảm hơn được nữa.”
“Đúng. Ngươi hoàn toàn không còn cơ hội khỏe lại. Nhưng bộ dạng ngươi thế này, huynh ấy nhìn thấy nhất định sẽ rất đau lòng.”
“Ồ? Cô nghĩ thế ư?”
Thiếu niên tuấn tú thoáng nghẹn lời, sao nàng cảm thấy dường như tên nam tử da dẻ đen đủi, bộ dạng thê thảm kia đang muốn khích mình?
“Ta không phải kẻ ngốc, đương nhiên nhìn ra vị trí của ngươi trong tim huynh ấy. Đối với ngươi, ta chẳng thiết hận làm gì. Ta từng nói ta chỉ cần chờ đợi. Giả sử ngươi có thể sống trọn đời bên huynh ấy, biết đâu ra sẽ vô cùng hận ngươi, thậm chí tìm cách độc chết ngươi cũng không chừng. Nhưng bây giờ trong mắt ta, ngươi như phiến lá trên cái cây kia, chẳng mấy chốc sẽ tự động rụng xuống.”
“Phải…” Thủ Căn nhắm mắt lại. Y cảm thấy rất mệt mỏi.
“Ta viết phương thuốc cho ngươi, ngươi chiếu theo để sắc, uống ngày hai lần sáng tối. Chú ý, thuốc không được rang khô, nếu không sẽ mất hết công dụng. Đây là thuốc bôi ngoài da trên chân, tuy không trị khỏi tận gốc nhưng ít ra giúp ngươi giảm bớt cơn đau.”
“Cảm… ơn.”
“Không cần. Ta là kẻ học y.”
“Ta… không có tiền. Không có tiền khám, cũng… không có tiền mua thuốc.”
Lang trung bắt đầu bực mình, lẽ nào hy vọng mình cho hắn ta tiền hốt thuốc?!
“Ngươi có thể đòi Tam Đao.” Trong lòng tức giận, giọng nói đương nhiên hơi gay gắt.
“Ừ nhỉ…”
Lang trung trẻ tuổi phất áo bỏ đi.
“Cô nương.” Thủ Căn nhẹ giọng gọi.
Lang trung dừng bước.
Thủ Căn nhìn trần nhà, từ tốn nói: “Hãy đối xử tốt với hắn. Hắn… xứng đáng cho cô gửi gắm cả đời.”
“Chẳng cần ngươi nói ta cũng biết.” Khẩu khí của y khiến nàng không giận nổi. Lúc ra cửa, nàng kìm không được phải ngoảnh lại giễu cợt đôi câu: “Ngươi tưởng ngươi là ai? Dù ngươi sống sót, ngươi có thể quanh minh chính đại sống cùng hắn hay sao?”
Gió lạnh tràn qua khung cửa mở toang.
Thủ Căn chậm chạp kéo chăn, chậm chạp ủ kín, cuộn thành khúc tròn.
Y nghĩ, giả sử bản thân không xuống núi thì tốt biết bao.
Hai người sống trên núi, chẳng cần quan tâm bất cứ việc gì, cùng xây một căn nhà mộc mạc đơn sơ, cứ bình thản, tầm thường như vậy.
Nhìn tên kia khóc lóc la lối, nhìn tên kia xỏ lá chơi xấu, nhìn tên kia hưng phấn nhảy nhót, nhìn tên kia cẩn thận từng ly, nhìn tên kia xem mình như trân bảo…
Để rồi y sẽ mang theo nụ cười mà khép lại đôi mắt.
Sao đó tên kia sẽ đau lòng mang y xuống núi, tiếp tục cuộc sống của mình. Niềm thương tâm sớm muộn cũng được một cô gái thùy mị xoa dịu cho đến khi hoàn toàn tan biến.
Người nhà của y cũng không bị liên lụy, tất cả sẽ sống rất hạnh phúc.
Thủ Căn suy đi ngẫm lại, quyết định đem bán hòn đá kỳ diệu giấu trong áo bông.
Tuy có lỗi với gã khuân vác đã lén nhét hòn đá vào áo mình, nhưng vì cuộc sống an ổn ngày sau cho người nhà, y thà chọn làm người thất tín.
Nợ tôi thiếu, đợi sau khi xuống dưới, huynh hãy tính sổ với tôi.
Miếng vá bị cắt ra, hòn đá nhét sau trong cục bông vo tròn lồi lên.
Thủ Căn lấy đá ra…
Không phải.
Nó không phải là hòn đá đựng miếng ngọc kỳ diệu nọ.
Ôm chút hy vọng cuối cùng, y thắp đèn…
Thủ Căn lặng lẽ ngồi trước bàn, trên mặt không chút biểu cảm, vô cùng bình tĩnh.
Trên đời này chỉ duy nhất một người biết trong áo bông của y từng giấu hòn đá.
Trên đời này cũng chỉ duy nhất một người có cơ hội lấy nó từ áo y, sau đó đổi vào hòn khác, còn may lại ngay ngắn, khiến y không cách nào phát hiện.