Biên Thành Phiến Mã

Chương 219 :

Ngày đăng: 18:00 19/04/20


Thủ Căn cảm thấy bản thân luôn dõi theo Tam Đao, chưa từng rời khỏi hắn.



Rất kỳ lạ, song cũng rất an tâm.



Đầu trâu mặt ngựa không mang xiềng xích đến trói y lại, Thủ Căn cho rằng đa phần vì y chưa đến thời khắc nhắm mắt xuôi tay.



Bởi vậy Thủ Căn rất yên tâm ở cạnh Tam Đao, nghe hắn lải nhải mấy chuyện trời ơi đất hỡi, nghe tiếng hắn nức nở mỗi khi ôm lấy mình.



Có đôi khi, tim sẽ rất đau, rất đau. Muốn vươn tay vỗ về hắn nhưng không sao nhấc tay lên nổi.



Mấy hôm nay, Tam Đao dường như có phần điên cuồng.



Nhìn hắn chốc chốc nghiến răng nghiến lợi, điệu bộ như muốn bóp chết y; chốc chốc lại nỉ non cầu xin y, không ngừng hô gọi tên y, lời êm tai nói cả tràng dài, hứa hẹn bao nhiêu điều tốt đẹp; chốc chốc lại ngơ ngẩn ngắm y, trên mặt tràn ngập vẻ tuyệt vọng.



Hắn thế nào rồi?



Còn ta ra sao?



“Ngươi ngày ngày nhìn hắn có ích lợi gì? Hạnh Lâm Tiên Tử nói hắn sống không qua tháng này, ngươi…! Thư gia ngươi còn cần không? Thư Xuân Sơn đã đến rất nhiều lần, rốt cuộc ngươi định gặp không đây?” Vương Thắng đáng thương tức xì khói.



“Tháng trước nàng cũng nói vậy.” Tam Đao cố chấp vẫn hoàn cố chấp, kiên quyết tin tưởng Thủ Căn sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào.



“Huynh nói gì với hắn đều vô dụng. Cả việc ôm một gã đàn ông bán sống bán chết bái đường thành thân trước mặt dân chúng toàn thành hắn còn dám, hắn mắc chi phải kiêng kỵ mấy chuyện khác chứ? Thư Xuân Sơn đến thì sao? Gia gia ruột của hắn chết tới nơi hắn còn chẳng buồn đi thăm nữa là.”



Ôi, lẽ nào hắn thật sự tin rằng hòn đá nhỏ xíu kia có thể giành lại mạng người nọ? Người hiểu rõ sự tình duy nhất, Dư Phi, mân mê móng tay, nhỏ giọng than thở: “Cần vợ, không cần cha mẹ điển hình là đây.”



“Các người hết chuyện để làm hử? Hằng ngày chạy tới quấy nhiễu lão tử! Dư Phi, Đới Hà sơn trang ngươi không cần nữa phải không? Bỏ đi lâu đến thế, ngươi không lo trang viên bị người khác đánh chiếm?” Tam Đao bắt đầu công việc hằng ngày: Oanh tạc chư vị khán giả.



Trưng ra điệu bộ ung dung tiêu sái, Dư Phi phất tay, “Không ngại. Có cha ta trấn thủ.”



“Vương Thắng! Chuyện lão tử muốn huynh dò la, huynh dò la ra chưa!” Tam Đao muốn trút giận. Hắn nhất định phải tìm ra bè lũ hãm hại Thủ Căn cùng kẻ chủ mưu của chúng.



“Chẳng phải đang tra xét sao. Đối phương làm rất gọn ghẽ, muốn tra ra tuyệt không dễ dàng.” Vương Thắng nhanh nhảu trả lời.



Tam Đao lườm gã, Vương Thắng ngẩng nhìn trần nhà.



“Cút hết cho ta! Gặp là thấy phiền!” Phong thái lưu manh của Thư Tam Đao càng luyện càng đạt chuẩn.



Khó khăn lắm mới đánh đuổi được hết những kẻ nhiều chuyện, đại lưu manh lê bước đến bên giường, lần mò bàn tay Thủ Căn, vừa vân vê các đốt tay người ta, vừa lải nhải:



“Cái tên Vương Thắng kia, hừ, đừng tưởng chút tâm tư của hắn lừa nổi ta. Không thèm vạch trần hắn bởi bây giờ ta mặc kệ hắn thôi. Còn Dư Phi, sớm muộn có ngày ta thịt hắn diệt khẩu, việc hắn biết quá nhiều, lại nắm được nhược điểm trí mạng của ta, quả thật không thể giữ lại.”



“Chả… trách… Dư Phi nói… làm bằng hữu của ngươi… không dễ, ngươi nha…”



“Xì! Ca tưởng làm bạn với hắn dễ lắm ư? Ca chưa thấy trước đây hắn lợi dụng ta thế nào đấy thôi! Giờ hắn còn biết bí mật giúp kéo dài mạng sống của ca, tương lại chắc chắc sẽ lợi dụng điểm ấy để bắt ta giúp không biết bao nhiêu việc cho xem. Ta? Ta sao chứ? Đàn ông anh tuấn khôi ngô thông minh tuyệt đỉnh võ công cao cường một lòng một dạ như ta tìm đâu ra… Căn Tử?”



“Ừm.”



Tam Đao nắm lấy tay Thủ Căn, nhìn về phía người nằm trên giường, chớp chớp mắt.



Thủ Căn thấy vui vui, cũng chớp chớp mắt với hắn.



Nam nhân đột nhiên thét lớn một tiếng, phóng ra ngoài như lốc xoáy.



Thủ Căn trợn mắt, há mỏ. Tên kia mắc chứng gì vậy? Điên thật rồi à?



Tam Đao vọt vào vườn, gọi tên Lão Triệu um sùm.



“Đến ngay đến ngay, xảy ra chuyện gì?” Lão Triệu hai tay ướt sũng, lạch bạch chạy ra từ nhà bếp, “Thằng bé Thủ Căn lại làm sao?”



“Ông tát ta một cái.”



“Hả?” Lão Triệu tự thấy tai mình còn rất tốt.



“Nhéo cũng được.”



“Ngài chắc chứ?”



“Chắc!” Tam Đao hùng hổ gật đầu.



“Lão nhéo nha?”



“Ông nhéo đi!”



Lão Triệu thò tay phải ra, âm thầm thở dài, tự nhủ: Hà Thủ Căn ơi Hà Thủ Căn, ngươi đúng là tạo nghiệt, xem xem ngươi dày vò vị gia anh minh thần võ không biết xấu hổ của bọn ta thành dáng vẻ gì kìa.



Nghĩ thì nghĩ nhưng động tác nào dám chậm chạp. Ngón tay lão đặt lên mu bàn tay tên kia, nhón lên chút da – Lão nhéo này!



“Á…!” Tam Đao gào rú, vội vàng bỏ chạy.



Trái tim nhỏ bé của Lão Triệu bị tiếng rống kinh dị của ai kia hù cho đập loạn vài nhịp.



“Là ngài kêu ta nhéo đó nha, tỉnh táo lại cũng chớ trách ta.”



Dè dặt đẩy cửa phòng, nam nhân to xác hệt như đứa trẻ rình trộm cha mẹ, lén lút thò đầu qua khe, cả người bám dính lên thành cửa.



“Vào… đi.”



“Ừm.” Ngoan ngoãn bước vô.



“Đóng… cửa… lại.”



“Ừm.” Nam nhân hành động hoàn toàn theo từng mệnh lệnh, cứng nhắc, nề nếp.



Thật không nghĩ tới người tự xưng Thư Tam Đao kia cũng có ngày hiền lành, thành thật. Thủ Căn nhịn không được phải bật cười.



“Qua… đây.”



Qua thì qua. Nam nhân lặng người ngồi xuống bên giường.



“Trà.”



Nhanh nhảu hầu hạ y uống trà.



“Ta đói.”



“Ừm.”



“Đừng khóc…”



“Ta đâu có khóc.”



“Khóc khó coi lắm.”



“Đã bảo đâu có khóc.”



“Được, ngươi không khóc, ngươi đang chảy nước tiểu mèo.”



“Hà Thủ Căn!”



“Gì?”



“Oa…!”



Được rồi, đàn ông không chảy nước mắt, chỉ vì chưa thương tâm nhường ấy mà thôi. Thì ra việc ta tỉnh lại khiến tim ngươi đau đến thế? Bây giờ ta đã biết ngươi thương tâm, hơn nữa rất thương tâm, thương tâm vô cùng. Thế nhưng… Ngươi từng gặp thằng đàn ông nào khóc lóc ghê tởm như ngươi không?



Xấu xí. Quá xấu xí!



Xuân về hoa nở, Phiến Mã lại nghênh đón một mùa tràn đầy sức sống.



Mây đen bao trùm Phiến Mã suốt những ngày đông dài dằng dạc cuối cùng cũng tan đi, ánh mặt trời ấm áp trải khắp toàn thành.



Nếu hỏi hiện thời tâm trạng ai tốt nhất Phiến Mã, ngươi hỏi mười người, cả mười đều sẽ trả lời ngươi:



“Đao ca.”



Giờ đây, Đao ca đang rảo bước trên đường, miệng cười tủm tỉm.



Từ lúc ra khỏi cửa hàng của Thư gia, Đao ca đã hí hửng cười mãi, hại đại cô nương tiểu tức phụ trên phố mê mẩn tới thần hồn điên đảo. Tiếc thay… Quý bà quý cô toàn Phiến Mã đều biết.



“Biết chuyện gì?”



“Thì biết Đao đã có chủ đấy.”



“Thế vị ‘chủ’ kia là ai?”



“Còn phải hỏi? Miễn là người thành Phiến Mã, ai chẳng biết Đao ca cùng tên thợ mộc thọt chân từng bái đường thành thân.”




“Câm miệng!” Lý Hiểu Hà sau khi quát lên cũng ý thức được mình thất lễ, nàng bèn hít sâu một hơi, cố trấn định tâm trạng.



“Huynh đang uy hiếp muội?”



Tam Đao lắc đầu, cười cười: “Không, ta đang cảnh cáo muội.”



“Huynh!” Trên mặt Lý Hiểu Hà lộ vẻ bi thương khôn xiết, “Huynh đã sớm biết, đúng không? Gần đây huynh luôn chế giễu muội, muội còn thấy lạ sao ba tháng nay huynh không cho muội chẩn mạch cho Thủ Căn, thuốc muội kê huynh cũng không dùng. Té ra… Ha ha!”



Tam Đao không hề phủ nhận, hắn không hy vọng bí mật kéo dài mạng sống của Thủ Căn để người thứ ba biết được.



“Tung tin đồn hủy hoại thanh danh Thủ Căn, ban đầu ta còn tưởng do Thạch Thừa Phong làm, nhưng hắn phủ nhận. Hắn thừa nhận hắn tìm người trên đường làm nhục y, đánh mắng Thủ Căn, sau đó phái người đánh y, bôi nhọ danh dự của y, nhưng chuyện vứt bỏ y trước cửa nhà hắn nói hắn tuyệt đối không hay biết. Về phương diện nọ, tên Thạch Bàn Tử kia tuy rất cổ hủ, nhưng dám làm dám nhận. Tiếp theo ta từng nghĩ đến Thư gia, hoặc kẻ thù biết được thân phận của ta? Khi ta loại trừ từng người, từng người một…”



“Huynh muốn thế nào?” Lý Hiểu Hà vuốt tóc, xoay người, lưng đối diện với Tam Đao.



Vô vàn phiến lá xanh non mơn mởn bao phủ cả khu vườn, sắc thái tiêu điều lúc nàng mới tới Phiến Mã nay không còn bóng dáng.



“Muội đi đi.”



Bóng lưng Lý Hiểu Hà khẽ khàng run rẩy.



Tam Đao lại thở dài não nề, “Thật lòng mà nói, ta không muốn xuống tay với muội, muội cũng đừng bạc đãi chính mình, hãy đối xử tốt với bản thân. Tương lai con cái muội nếu gặp khó khăn cứ đến tìm ta, ta sẽ tận lực giúp chúng. Muội và ta, ân oán hai bên xem như tiêu tan.”



Dứt lời, Tam Đao đứng dậy, quay về hướng hắn vừa đi tới.



Lý Hiểu Hà nhìn phong cảnh trong vườn, không nói lời nào. Nước mắt, tí tách rơi xuống từ mặt nàng.



“Khoan đã! Muội còn chuyện cuối cùng muốn hỏi huynh.”



Tam Đao dừng bước.



“Sao hắn có thể bình phục như bây giờ? Muội bắt mạch cho hắn ta rất nhiều lần, thân thể hiện tại của hắn dường như không khác người thường là bao. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trên cơ bản không có khả năng!”



Tam Đao phất tay, trả lời không chút đứng đắn: “Muội chưa nghe qua tình thâm có thể cảm động trời đất? Thư Tam Đao ta một mối tình thâm dành cho Hà Thủ Căn làm cảm động trời đất, thần linh phù hộ, cuối cùng, kỳ tích đã…”



“Đủ rồi!” Lý Hiểu Hà òa khóc nức nở.



Tam Đao rụt tay về, ánh mắt lạnh ngắt, trên mặt mang theo ba phần thất vọng mà xoay lưng bỏ đi.



Vương Thắng tựa như vẫn luôn đợi hắn, thấy hắn trở về, lập tức đón trước mặt.



“Lão đại, ngươi có…” Lý cô nương ra sao nhỉ?



Lời còn chưa dứt đã bị Tam Đao hung hăng trừng mắt cắt ngang.



Vương Thắng hoảng hồn gãi mũi, không dám nói thêm.



Lão Triệu đứng sau kéo áo Vương Thắng, Vương Thắng tỉnh ngộ, vội vàng chạy đi tìm hiểu an nguy tính mạng của vị cô nương họ Lý.



Cởi hài, bò lên giường, Tam Đao duỗi lưng ra vẻ lười biếng.



“Lý cô nương thế nào?” Dựa vào sự hiểu biết của y về hắn, Thủ Căn lẽ nào không nhận ra tâm trạng Tam Đao đang rất không tốt.



Tam Đao thừa cơ vùi đầu vào lòng y, ôm lấy y, trầm giọng đáp: “Nàng đi rồi.”



“Ngươi… thích cô ta?”



“Giả sử không có ca thôi.” Tinh thần Tam Đao hơi mệt mỏi, thuận miệng trả lời.



Thủ Căn nửa ngày không hề hé răng. Tam Đao bấy giờ mới phát hiện mình vừa nói gì.



“Ca, ta cùng nàng…”



“Không cần phải nói, ta hiểu. Ngươi và cô ấy kết giao trong hoạn nạn, không nảy sinh chút tình cảm mới là lạ. Ta không thấy tò mò lý do cô ta bỏ đi, ta chỉ thắc mắc duyên cớ hại ngươi giận dữ như vậy?”



Thủ Căn nhanh chóng đè nén chút khó chịu nhe nhóm trong lòng. Ghen tuông là thế này sao? Thủ Căn cười khổ.



Nghe thấy câu hỏi của y, Tam Đao ngồi dậy, tiện tay kéo người bên cạnh vào lòng.



“Nàng… không nên phát tán tin đồn hủy hoại thanh danh của ca, còn phái người sỉ nhục ca, làm ca bị thương.”



“Là cô ta?”



“Ừm.”



Nghe nói kẻ thù lớn nhất của mình lại là vị nữ lang trung y thuật cao siêu, điềm đạm nho nhã nọ, Thủ Căn chẳng mấy kinh ngạc. Nỗi chán ghét của cô gái kia dành cho mình, y dùng mũi cũng ngửi ra.



Đây chính là nguyên nhân y không dùng thuốc của cô ta đưa tới ban sáng. Lòng phòng người không thể thiếu, y không phải đứa trẻ chưa hiểu sự đời.



“Trước khi ta lâm bệnh, cô ấy từng tới tìm ta mấy lần. Cô ấy rất thích ngươi.”



“Ta biết.”



“Sau này nếu ngươi muốn lấy vợ sinh con, ta thà rằng ngươi lấy cô bé hung dữ kia cơ.”



“Ha ha!” Tam Đao không giận, hắn biết không thể nào có chuyện đó.



“Ngươi bề ngoài nhìn như lợi hại lắm, thật ra lại ngốc gần chết. Tâm cơ của vị cô nương họ Lý quá sâu, ta sợ tương lai ngươi phải chịu khổ.” Lúc nói chuyện, biểu tình của Thủ Căn vô cùng nghiêm túc.



Tam Đao nhịn cười, tim gan mềm nhũn. Thật là, hắn biết Căn Tử ca quan tâm hắn, cả việc giúp hắn chọn vợ cũng cố chịu đựng.



“Ngươi không làm gì cô ta chứ?” Trong lòng Thủ Căn rất phức tạp, hận, khẳng định có. Song đối phương là con gái, lại mang tình mang ân với Tam Đao, y chẳng hy vọng cô ta gặp chuyện không may. Cũng bởi tư tâm, y hy vọng đại lưu manh ngốc nghếch thành thật trong mắt y có thể cắt đứt quan hệ với cô gái kia càng triệt để càng tốt. Làm cô ta bị thương, về sau còn chẳng dây dưa khó dứt?



Tam Đao đại khái đoán ra phần nào suy nghĩ của Căn Tử nhà hắn. Hắn siết lấy y, cười cười.



“Đâu có, ta chỉ bắt hết lũ hãm hại ca lúc trước.”



Thủ Căn toàn thân căng thẳng.



Tam Đao cảm giác được nên cố sức ôm chặt y hơn, “Ca, không sao nữa, mặc kệ ca từng gặp chuyện gì, toàn bộ đều đã trôi qua. Vết thương xác thịt cuối cùng sẽ lành lại, về phần… Ca cứ xem như bị chó dại cắn càn, đừng để trong lòng. Ta sẽ giúp ca quên hết tất thảy, quên hết những thương đau…”



Tam Đao vừa nói vừa dịu dàng hôn lên đôi môi tình nhân, cuối cùng chẳng biết vì để đối phương quên đi mọi chuyện, hay chỉ bởi hai người đã trong sáng quá lâu, giờ đây nôn nóng muốn múa roi cưỡi ngựa.



“Khoan đã! Ngươi muốn sao hả?” Thủ Căn chẹn ngang hầu kết của hắn.



“Ây da, ca, đau!”



“Đau cái đầu ngươi! Ngươi giận đổ bìm leo thì có?”



“Đâu nào…” Nam nhân yếu ớt phân bua: “Ta chỉ muốn giúp ca quên…”



“Quên cái gì?” Thủ Căn lông mày trợn ngược, “Ngươi tưởng đàn ông trên đời đều thích chơi đùa mông đít đàn ông như ngươi hử? Ta khinh! Bọn chúng biến thái tới đâu cũng không biến thái như nhà ngươi! Mau đứng dậy cho ta!”



“Không muốn.” Nam nhân lí nhí cự tuyệt, “Không có là tốt nhất, mấy thằng đó… Căn Tử, ca xem, ta đã thành ra thế này, xin ca thương xót cho ta…”



“Xéo!”



“Ca! Hà Thủ Căn ca đừng quá đáng! Lần trước ca còn chủ động quyến rũ ta trong vườn, giờ chẳng phải ca đã khỏe lên nhiều à? Mượn mông ca chơi đùa vài lần thôi mà, nhỏ mọn quá làm chi!”



“Ngươi nói cái gì?”



“Ta nói… Á!!! Đứt rồi! Đứt bây giờ! Ca, ca mau buông ra! Oa oa!”



Khi Thủ Căn có thể chống gậy xuống giường đã là chuyện của bốn tháng sau.



Hiện tại, Phiến Mã đang vào cuối hạ đầu thu, khí trời bên ngoài rất tốt, không khí nồng đượm tươi mát ngày thu.



Thủ Căn đứng trước cửa nhà, hít sâu một hơi. Y biết, giây phút y bước qua ngưỡng cửa, hôm nay, thậm chí mai sau, y sẽ phải đối mặt với những chỉ trỏ đàm tiếu của toàn bộ người ở Phiến Mã.



“Ca.” Tam Đao chìa tay muốn dìu y, trên mặt vắt vẻo treo một nụ cười xấu xa song lại quá đỗi thâm tình.



Thằng nhãi này! Thủ Căn nhếch mép cười, tự nhiên bám vào cánh tay giang sẵn của ai kia. Bất chợt, đầu óc y hoàn toàn thông suốt.



Con mẹ nó, đây là cuộc sống của y cùng Tam Đao, liên quan cái thá gì tới người khác!



“Ngươi dám đi gặp cha ta không?”



“Tiểu nhân nguyện vì ngài đây lên núi đao, xuống biển lửa, quyết không từ nan!”



“Ha ha! Đi thôi.”



Cửa chính mở ra, tiết trời hôm nay tốt đến mức khiến con người chỉ muốn hét ầm lên:



CUỘC ĐỜI NÀY CON MẸ NÓ ĐẸP THIỆT!!!



Toàn văn hoàn.