Biên Thành Phiến Mã

Chương 12 :

Ngày đăng: 18:00 19/04/20


Cuối tháng tám, Thủ Căn mang ít đồ dùng cá nhân và quần áo theo đại sư phụ vào lâm trường.



“Phi!” Nhổ một ngụm nước bọt lên tay, chà chà vài cái, Tam Đao mạnh tay nhấc rìu lên, từng nhát chém vào gốc đại thụ to chừng miệng bát.



Thủ Căn kinh ngạc. Thợ đốn củi chung quanh đều không khỏi phát ra tiếng thán phục.



Quay đầu nhìn Thủ Căn, Tam Đao đắc ý cười.



Chỉ vào tên tiểu tử mình trần, Thủ Căn hỏi đốc công: “Hắn, hắn cũng làm việc ở đây?”



“Phải.” Đốc công tò mò liếc y, “Đó là Tam Đao, từ nhỏ lớn lên trong rừng, nếu nói người quen thuộc khu rừng này thì không ai bằng  hắn. Hắn nói cánh rừng nào không thể chặt là không thể chặt. Hắn nói cánh rừng nào không thể vào là không thể vào. Trước giờ hắn đều ru rú trong rừng sâu, hai ngày trước đột nhiên chạy đến chỗ ta nói muốn giúp một tay, ta đương nhiên cầu còn không được.”



Thủ Căn trầm mặc. Cái gì gọi là người không thể nhìn bề ngoài là đây. Mấy hôm trước thường thấy lạ sao không thấy bóng dáng tiểu tử, hóa ra đã chạy đến làm công ở lâm trường. Ai không biết vào lâm trường là khổ? Xem ra tiểu lưu manh nọ không phải là không có điểm đáng khen.



“Sao? Ngươi quen hắn à?”



“Gặp qua.”



“Ra vậy.” Đốc công gật đầu, đột nhiên ngẩng đầu gọi lớn: “Tam Đao, có người mới, giao cho ngươi nhé. Phiền ngươi hướng dẫn hắn, buổi tối mời ngươi uống rượu.”



“Quá tốt!” Tam Đao ngoảnh lại, dứt khoát đồng ý, cười tươi đến thiếu chút nữa làm lóa mắt đốc công.



“Thôi thôi, đi làm việc hết cho ta! Làm việc một ngày tính tiền công một ngày, phát hiện lười biếng thì trừ hết tiền công hôm ấy!”



Đốc công vừa hét xong thì tất cả đều lục đục đi làm việc, cả Thủ Căn cũng đi về phía Tam Đao.



Ban đầu Thủ Căn còn lo lắng, sợ tiểu lưu manh chỉ lo phá phách y, không để y yên ổn làm việc.



Nhưng y đã lo nghĩ nhiều. Thật là, không biết thì thôi, lỡ biết sẽ đứng cả tim. Tam Đao tuy ngoài miệng chiếm y không ít tiện nghi nhưng lúc dạy y đốn gỗ, xếp gỗ hay vận chuyển thì hắn thực hiện đâu ra đấy, hơn nữa còn rất kỹ lưỡng. Điều khiến Thủ Căn đau khổ nhất là Tam Đao tuyệt không nổi giận với y, dù y có làm sai bao nhiêu lần hắn vẫn không giống sư phụ cũ của y, vung tay là đánh, mở miệng là chửi.



Ngược lại, Tam Đao phi thường chiếu cố y. Cứ nhìn cách Tam Đao đối xử với y, rồi lại nhìn công nhân của những sư phụ khác là thấy ngay sự khác biệt.



Chỉ là tiểu tử này lần nào cũng tìm đủ mọi lý do trên trời dưới đất đòi chui vào chăn ngủ cùng y, khiến đầu y nhức vô cùng. May mắn thay những công nhân khác thấy Tam Đao làm vậy cũng không thấy lạ. Đêm ở rừng rất lạnh, buổi tối hai nam nhân chen chúc trong một cái chăn cũng là chuyện thường.



Lâu ngày Thủ Căn quen dần, có đôi khi Tam Đao không về ngủ cùng, y cảm thấy chăn mình lạnh đến đáng sợ.



Những ngày tháng vui vẻ trôi qua rất nhanh. Thấm thoát thành Phiến Mã đã vào cuối thu.



Phiến Mã cuối thu bầu trời thường quang đãng, nhưng thời gian này lại khá kỳ quái, liên tục đổ mưa, mưa đến mức dập tắt hết thảy nhiệt tình của con người nơi đây.



“Chúng ta nghỉ một chút rồi ra đi, hai ngày nay vẫn mưa tầm tã, đốc công đã sốt ruột gần chết.” Thủ Căn dùng lửa nhỏ nướng màn thầu, dần dần màn thầu phát ra mùi hương mê người. “Cho nè.”



Tam Đao nhận lấy màn thầu, không hề sợ bỏng mà hung hăng cắn phập một miếng rồi nhai ngấu nghiến.



“Không sao, tốc độ của chúng ta nhanh hơn người khác nhiều, ca đừng lo. Mẹ nó, không biết đương gia của Thư gia nghĩ gì mà cứ không quan tâm không đếm xỉa liều mạng chặt chặt chặt, cánh rừng này sớm muộn cũng bị chúng lãng phí hết!”



Thủ Căn lắc đầu, “Biết sao được. Thư gia là vua cõi này, bọn họ nói cái gì thì là cái đó, huống hồ không có họ cũng không có Phiến Mã. Ngươi có biết bên trên sao lại vội vã muốn nhiều cổ thụ trăm năm như vậy không?”



Tam Đao nuốt màn thầu, phun một ngụm nước bọt, chùi miệng nói: “Nghe nói lão Hoàng đế già muốn tu sửa cung điện, lại vừa mắt gỗ sam trăm năm của Phiến Mã.”



“Thì ra là vậy, khó trách lại gấp như thế.” Thủ Căn gật gù, lại nướng thêm một chiếc màn thầu.



“Tam Đao, vết thương trên mình ngươi…”



“Ca, cho ta cái nữa.”



“Đừng đánh trống lảng. Ta hỏi ngươi, ngươi lần này về Phiến Mã để làm gì? Ngươi gạt ta thử coi.”



Tam Đao gãi đầu, cười ngượng: “Chuyện này…”



Thủ Căn đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn.



“Ta trốn về dưỡng thương.”



Thủ Căn xoay người.



Dường như cảm thấy mắc cỡ, Tam Đao chỉ hàm hồ đáp: “Thì đó, lần trước ta bị thương nặng, sau khi thắng Miên Lý Tàng Châm thương thế vẫn chưa khỏi hẳn mà đã chơi đùa khiến cho thương càng thêm thương. Muốn tìm một chỗ dưỡng thương cho khỏe, lại thấy nhớ ca nên mới trở về.”



Thủ Căn gượng cười, “Ngươi chạy xa như thế không sợ làm vết thương nặng thêm rồi chết dọc đường à?” Nói xong mới thấy xúi quẩy, Thủ Căn phun phì phì liên tục mấy cái.



Tam Đao vui vẻ, “Ta đâu có ngốc vậy, ta một đường đều ngồi thuyền về. Không sai, trên đường có vài tên chán sống đến tìm ta, hoặc thấy ta chướng mắt định dạy dỗ ta, còn có tên muốn lợi dụng ta để nhanh chóng nổi danh, nhưng chúng không ngờ ta lại đi đường thủy, càng không ngờ ta sẽ về nơi biên thành xa xôi. Cho nên trốn ở đây vừa có thể an tâm dưỡng thương vừa có thể nhìn thấy ca, vẹn cả đôi đường.”



“Vẹn cái đầu ngươi! Ngươi lang thang riết cũng có ngày bị người ta chém chết bên ngoài. Ta thấy đến lúc đó người nhặt xác ngươi cũng đừng hòng có. Làm người phải bớt phóng túng, phải bớt phóng túng có hiểu chưa?” Tội nghiệp Thủ Căn vẫn tận tình khuyên bảo.



Đáng tiếc thiếu niên ôm mộng giang hồ vĩ đại không nghe vào tai, trái lại thu lại nụ cười, chán nản nói: “Căn Tử ca, ca có cảm thấy ta hèn nhát lắm không? Bị người ta đánh thì chạy về nhà.”



“Cái gì hèn nhát hay không hèn nhát, chó bị đánh còn biết đường chạy về nhà. Ngươi phong quang cũng tốt, thảm hại cũng được, đây vẫn là nhà của ngươi.”



“Vậy ca sẽ vĩnh viễn đợi ta chăng?” Thư Tam Đao miệng nói, mắt chăm chú nhìn Thủ Căn.



“…Đẹp quá nhỉ!”



Một cái tát đập tan giấc mộng hồ điệp.



“Hà Thủ Căn! Ta nguyền ca mãi mãi không cưới nổi vợ!” Tam Đao giận dỗi chụp lấy màn thầu, há to miệng nhét nguyên cái vào.
Thủ Căn gật đầu, hồi ấy y còn tưởng tiểu tử nọ bị người ta chém nội thương, sắp chết đến nơi, mời lang trung cũng bảo hết thuốc chữa.



“Khi đó ca ôm ta khóc thật thương tâm.” Tam Đao như đang hồi tưởng lại kỷ niệm đẹp nhất, mơ màng đã đời mới nói tiếp:



“Ca vừa khóc vừa nói với ta: ‘Ngươi phải sống! Ngươi nhất định phải sống! Ngươi nhất định có thể chống chọi, ngươi là ai, ngươi là Thư Tam Đao! Chẳng phải ngươi nói muốn phá ta cả đời ư, chẳng phải ngươi nói muốn theo dõi ta, không cho ta lấy vợ ư, sao ngươi dám nói không giữ lời? Tiểu lưu manh nhà ngươi, hư hỏng, xấu xa, cứ thích giày vò ta, không lý nào lão thiên gia lại thu phục ngươi, không phải thường bảo tai họa lưu ngàn năm sao, ngươi nhất định không chết!’ Hí hí…”



Thủ Căn xanh mặt, “Ta khóc thật thương tâm hồi nào? Ngươi nói linh tinh!”



Tam Đao không để ý đến y, tiếp tục đắm chìm trong hồi ức tốt đẹp, “Khi đó ca nắm tay ta, thâm tình vạn phần nói với ta: ‘Cho dù người ta chết hết ta tin rằng ngươi cũng chắc chắn không chết. Ngươi phải sống để ở bên ta, ngươi phải sống để đồng hành cùng ta.’ Ca nhớ không?”



“Ta không có nói như vậy!” Thủ Căn tức dến mức quên cả đau đớn.



“Ta rõ ràng nói: ‘Tiểu tử ngươi là tai họa, dù người khác chết hết ta vẫn không tin tiểu tử ngươi sẽ toi theo. Bất quá nếu ngươi thật sự muốn chết thì ta cũng không còn cách nào, vừa khéo không còn ai đến phá ta nữa.’”



Tam Đao kiên định lắc đầu, “Ta khẳng định mình nghe đúng.”



Thủ Căn tức suýt ngất.



Đột nhiên một khối đá nhỏ từ trong dòng bùn đất đang cuồn cuộn chảy lao thẳng về phía hai người.



Tam Đao vận khí lên tay, dồn sức đánh vào khối đá. Khối đá lệch hướng, lướt sát qua người cả hai.



“Sau này những lần ta không chịu đựng nổi đều nghe thấy tiếng ca vang lên bên tai, bảo ta đừng buông tay, bảo ta nhất định phải nỗ lực chống chọi, nói ca sẽ ở bên ta mãi mãi mãi mãi… Ối!”



“Tam Đao? Tao Đao ngươi sao rồi?” Thủ Căn không thể quay đầu lại nên không thấy máu tươi đang rỉ ra khóe miệng Tam Đao, nhưng y nghe được tiếng thở của Tam Đao bỗng dưng trở nên gấp gáp, đứt quãng.



“Tam Đao?” Thủ Căn nghiêm túc gọi.



“Ta… không sao…”



“Không sao cái rắm! Nói, có phải nội thương của ngươi nặng thêm không?” Lần này đến phiên Thủ Căn nóng ruột.



Tam Đao nhẹ nhàng gác đầu lên lưng Thủ Căn, không nói chuyện. Hắn đang nỗ lực điều tức.



“Tam Đao, ngươi đừng sợ, đất đá trôi rất nhanh sẽ dừng thôi. Chúng ta nhất định không sao, ngươi nhất định phải gắng gượng.” Thủ Căn càng nói không ngừng, cứ như nếu dừng lại thì Tam Đao cũng sẽ buông xuôi.



“Ca… Ta rất thích ca. Thật sự rất thích ca…”



Sống mũi Thủ Căn cay cay.



“Đến giờ ta đã biết nam nhân thích nam nhân là sai, nam nhân không thể lấy nam nhân. Ca, sao ca không phải là một nữ nhân? …Vì sao chứ?”



Thủ Căn muốn mắng hắn sao ngươi không đi làm nữ nhân đi, nhưng lại mắng không nên lời.



“Ta thừa nhận, ca. Đời này ta chỉ muốn ở bên ca, kiếm thật nhiều bạc để ca sống được thoải mái… Ta không muốn ca cứ mặc y phục rách nát, cũng không muốn ca mỗi mùa đông lại than ngắn thở dài, càng không muốn ca dù bụng đói meo vẫn nhịn ăn cho đệ muội, ta muốn ca ăn ngon mặc ấm để ca không cần đến lâm trường làm việc…”



Nước mắt làm nhòa cả mắt Thủ Căn. Y biết tiểu tử kia quan tâm y, nhưng trước giờ y không hề biết sự quan tâm ấy  rốt cuộc sâu nặng bao nhiêu.



“Ca… Ca đừng cưới vợ nhé? Xin ca đấy…”



Thủ Căn áp mặt vào cây, không nói nên lời.



“Ca, ca vẫn không muốn sao…? Ôi, ta thật khờ, ca làm sao đồng ý với ta được…”



Thủ Căn đợi một hồi nhưng không nghe Tam Đao nói thêm chữ nào.



Chờ mãi, chờ mãi, “Tam Đao?”



“TAM ĐAO!…”



Tay Tam Đao đang bám lấy cây từ từ buông thõng, chân đang quấn lấy Thủ Căn cũng đã lỏng dần.



“KHÔNG!…”



Thủ Căn dồn sức ngoảnh đầu lại, xoay người ôm lấy Tam Đao.



Đã muộn!



Chỉ thiếu một chút thôi. Thân thể Tam Đao trượt khỏi đầu ngón tay Thủ Căn.



“Bịch.”



Một ít bùn nhão văng lên, thân thể Tam Đao chìm trong đất bùn, trong chớp mắt chỉ còn nửa người chưa bị chôn vùi.



Thủ Căn nhảy xuống theo!



Y liều mạng bơi về phía Tam Đao. Lúc này y hoàn toàn không còn cảm nhận được đau đớn trên đùi.



Nhưng bùn khác với nước, đừng nói không cách nào đến gần mà ngay cả bản thân y cũng dần chìm xuống.



Mắt thấy Tam Đao bị bùn cuốn đi cách y càng lúc càng xa.



“Tam Đao! TAM ĐAO!…” Bốn bề chỉ còn vang vọng tiếng kêu khóc thảm thiết của Thủ Căn.