Biết Vị Ký

Chương 103 : Hoài nghi

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


Đường Viễn Ninh nhìn biểu huynh mặc cẩm bào ngọc đái đi phía trước, bộ

dáng ngọc thụ lâm phong lúc nào cũng phe phẩy chiết phiến giờ hai tay

xách hai cái bình, nhìn thế nào cũng thấy có chút buồn cười. Hơn nữa,

trong tình huống băng thiên tuyết địa thế này, đi đường thôi cũng đã

thấy lạnh, còn mang theo hai cái vò đựng tuyết lạnh như băng nữa, ngón

tay không đông cứng mới là lạ. Hắn chán sống rồi sao ?



Lâm Tiểu Trúc nhìn bộ dáng không tình nguyện của hắn nói” Đường công tử, hai cái bình này, để Tiểu Trúc mang đi” nói xong hướng Viên Thập ra hiệu.



Hiện giờ Lâm Tiểu Trúc đã hoàn toàn hiểu rõ tình cảnh của mình, không

cảm thấy bất bình giai cấp nữa, như vậy chỉ thiệt cho bản thân mình. Đối với vị này, phải dùng mưu. Nếu Viên Thiên Dã đã đưa nàng rời núi, cho

nàng ăn no mặc ấm, còn cho nàng học trù nghệ, nàng cảm thấy mình có

nghĩa vụ làm tốt bổn phận của mình. Ở thời đại cấp bậc sâm nghiêm, để

hai công tử phong độ ngời ngời vứt bỏ thân phận mà giúp hạ nhân làm việc là chuyện không thể. Viên Thiên Dã tự mình mang bình, nàng đã thấy

ngoài ý muốn cũng rất cảm động nhưng không dám nghĩ Đường Viễn Ninh cũng sẽ làm vậy.



Viên Thập thấy công tử tự mình mang bình, hẳn là

không muốn để Lâm Tiểu Trúc mệt, hắn làm sao dám để nàng làm việc” hay

là để ta mang mấy thứ này về, sau đó sẽ lên núi thu thập tùng tuyết”



“Thôi đi, các ngươi mau đi thu thập đi, lát nữa chúng ta còn dùng để

pha trà a” Đường Viễn Ninh vội cầm lấy hai cái bình, đuổi theo Viên

Thiên Dã.



Lâm Tiểu Trúc và Viên Thập liếc nhìn nhau, nhún vai

một cái rồi cũng đuổi theo. Nhưng hai người kia chân dài, bước rộng,

nàng làm sao chạy theo kịp, đến khi Lâm Tiểu Trúc đến sân của Viên Thiên Dã đã thấy hai người kia đang ngồi nhàn nhã uống trà.



Vừa thấy nàng, Đường Viễn Ninh liền nói” mau đem con chim ra đi, đừng để nó chán đến chết” rồi sai gã sai vặt Đường An đi đóng cửa sổ, mang một cái lồng chi đến. Lâm Tiểu Trúc nhẹ nhàng ôm cánh tay trong áo choàng đưa đến

trước mặt Đường Viên Ninh, cẩn thận mở bàn tay làm cho con chim vốn đã

tỉnh lại vì được ủ ấp, theo khe hở mà vươn đầu lên.



“Ngô, đen

thui, khó coi.” Đường Viễn Ninh lầu bầu. Đường An đem lồng chim đến, Lâm Tiểu Trúc đặt con chim vào lồng, lúc này hắn rốt cuộc cũng nhìn thấy bộ dáng của con chim, trừng mắt nói với Lâm Tiểu Trúc” nha đầu, sao lại
“Ách, không phải đâu?” Lâm Tiểu Trúc nhăn mặt” để

Viên Thập đại ca làm cũng được mà. Ta ngày nào cũng học đủ thứ, chạy đi

chạy lại thật không tiện anh” . Tuy nàng cảm thấy việc huấn luyện chim

rất có ý tứ nhưng sắp tới phải đứng bếp học xào rau, nàng muốn tập trung thời gian nhiều hơn. Hơn nữa, nàng cũng không muốn mỗi ngày đều gặp mặt Viên Thiên Dã. Người này tuy bộ dáng cảnh đẹp ý vui nhưng xem nhiều

cũng chán, hơn nữa còn phải thời thời khắc khắc cảnh giác hắn tính kế

mình. Tránh xa một chút vẫn hơn.



“Quyết định vậy đi” Viên Thiên Dã khoát tay chặn lại



Đường Viễn Ninh vẫn còn bị nước mắt của Lâm Tiểu Trúc làm cho mềm lòng” ta nói biểu ca nè, trước kia múc nước cũng được đi, coi như là muốn tốt cho nàng nhưng lúc này ngươi bắt nàng làm thêm việc, không thể không có thưởng nha”



Viên Thiên Dã thấy Lâm Tiểu Trúc vừa nghe nhắc tới tiền, hai mắt liền sáng lên, mở to nhì hắn, đột nhiên ngực cảm giác

buồn bực, rũ mi nói” chỉ là cho chi ăn cũng muốn đòi tiền, ta nuôi một

thuộc hạ tính toán chi li như vậy để làm gì? Lâm Tiểu Trúc, ngươi nói

xem, ngươi muốn được thưởng hay nguyện ý làm?”



“Không đúng

không đúng, làm sao có thể?” Lâm Tiểu Trúc âm thầm oán trách nhưng ngoài miệng vẫn phủ nhận. Người này đã nói như vậy, còn hỏi chi nữa, chẳng

phải khi dễ nàng không dám phản kháng sao? Có điều, đúng là nàng không

dám thật.



Viên Thiên Dã thối! ! !



Một người chịu đánh, một người chịu đòn, Đường Viễn Ninh cũng không còn gì để nói nữa, lầu

bầu một mình” nhỏ mọn” rồi xua tay nói với Đường An” mau đi nướng thịt

đi, bản công tử đói bụng rồi”



“Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong” Đường An đáp” theo lời biểu công tử phân phó, đều đã đưa vào noãn các”



“Đi thôi, ăn cái gì đi.” Đường Viễn Ninh nháy mắt với Lâm Tiểu Trúc rồi xoay người, dẫn đầu ra cửa.



Lâm Tiểu Trúc tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, đưa mắt nhìn Viên Thiên Dã một cái, đứng yên, chờ hắn đi trước.