Biết Vị Ký

Chương 102 : Ta giữ tiền giùm ngươi

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


Lâm Tiểu Trúc xưa nay cẩn thận, nhất là bây giờ lại một thân một mình ở cổ đại, chuyện gì cũng để ý. Hai câu thơ đầu là muốn thăm dò, tìm hiểu. Dù nơi này là thời cổ đại, không có nhân quyền, thông tin cũng bị hạn

chế nhưng biết đâu lại có Vịnh Tuyết thì sao. Nếu đọc hai câu đầu mà hai vị công tử không có phản ứng gì thì đọc tiếp hai câu sau, nghe được

khen ngợi, nàng không khỏi thở phào một hơi. Có lẻ do nơi đây hẻo lánh,

hoặc là thời đại này không thịnh hành thi ca lắm.



Cho nên khi

Đường Viễn Ninh muốn làm thêm một bài nữa, nàng liền nhăn mày, giả vờ

nhìn quanh mai lâm một vòng rồi đọc” Trong núi sổ chi Mai, Lăng Hàn một

mình khai. Diêu biết không phải tuyết, vì có hoa mai đến.”



Đọc xong, không như bài thơ đầu được khen ngợi và tán thưởng, lúc này không gian lại rất yên tĩnh.



Xong rồi! Thấy Viên Thiên Dã nhìn nàng bằng ánh mắt sâu xa, còn Đường

Viễn Ninh thì thần sắc kinh ngạc, Lâm Tiểu Trúc thầm than không ổ. Tuy

nàng không đi thi khoa cử, không dùng thơ từ để mua danh chuộc tiếng

nhưng cũng không muốn toàn bộ kiến thức kiếp trước trở nên vô dụng.



“Sao vậy ? không hay sao ?” nàng thử thăm dò



“Lâm Tiểu Trúc, thơ này là do ngươi viết ?” Đường Viễn Ninh phục hồi tinh thần, đánh giá nàng.



Thấy hắn hỏi như vậy, Lâm Tiểu Trúc càng thêm chắc chắn suy đoán trong

lòng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, lắc đầu cười đáp” không phải”



“Không phải?” Đường Viễn Ninh mở to mắt, chỉ vào Lâm Tiểu Trúc” được, vậy ngươi nói, là ai dạy ngươi làm ?”



Ý hắn là không tin thơ này không phải nàng làm sao ? Lâm Tiểu Trúc cười toe toét, chỉ tay vào cây mai nói” là Mai Hoa tiên tử dạy ta nha. Vừa

rồi, khi ta đi đến bên cạnh, nàng liền nói cho ta biết bài thơ này,

không biết là ai làm rồi để dưới gốc mai, nàng nhặt được, truyền lại cho ta”



Lời vừa nói ra, hai mắt Viên Thiên Dã liền trong sáng trở lại. Thanh âm réo rắt trong không gian băng tuyết phiêu đãng, hoa mai

lay động trở nên dễ nghe cực kỳ. Xem ra tâm tình của hắn thập phần thư

sướng.



Đường Viễn Ninh trừng mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc, rồi lại

đảo sang chỗ Viên Thiên Dã, cuối cùng khoát tay nói” Lâm Tiểu Trúc, ta

xem như thua ngươi. Giờ ta mới biết, thế gian này, người thông minh

không chỉ có một, hơn nữa còn để cho ta gặp được. Quên đi, về sau ta sẽ

không đánh chủ ý lên ngươi nữa. Từ nhỏ, cha nương ta đã ân cần dạy bảo,

nói biểu ca ta thông minh thế nào, bảo ta phải học theo hắn. Ta không

hay ho, ta mệnh khổ, đời này phải dây dưa với hắn, bị hắn ép tới gắt

gao, cả đời không ngóc đầu lên được nhưng ta lại không có có cách nào

thoát khỏi hắn. Nếu giờ thêm ngươi, mang ngươi đi theo mình, chẳng phải

là ta tự chuốc lấy khổ,chẳng phải mỗi ngày tự nhắc nhở mình là người ngu ngốc sao ? Ta còn muốn sống nha. Hơn nữa, có nha đầu miệng mồm lanh
“Xì.” Đường Viễn Ninh thấy bộ dáng kinh ngạc của biểu huynh liền cười

thành tiếng, tâm tình cực kỳ vui sướng. Không ngờ đời này có thể nhìn

thấy biểu tình như vậy của biểu huynh. Quả là sung sướng, hahahaha. . .



Viên Thiên Dã còn muốn nói nữa nhưng Lâm Tiểu Trúc đã nhìn xa xa, la lên một tiếng sau đó chạy nhanh tới



“Gì vậy ?” Đường Viễn Ninh vẻ mặt hưng trí chạy theo.



“Một con chim bị đông cứng, rớt từ trên cây xuống” Lâm Tiểu Trúc hai tay nhẹ nhàng ôm lấy, cẩn thận bọc vào trong áo choàng.



Đường Viễn Ninh không thấy được con chim, vươn cổ hỏi” đã chết sao ?”



“Không có, vừa rồi ta thấy cánh nó còn động đậy. Ta ủ ấm cho nó một lát là được rồi” nói xong ngẩng đầu lên” nhưng ôm như vậy, ta sợ nó sẽ

chán, nếu có thể để nó trong một căn phòng ấm áp thì tốt hơn”



“Vậy chúng ta mau xuống núi đi”



Lâm Tiểu Trúc nhìn Viên Thiên Dã đang đi tới, có chút tiếc nuối” theo

lý thuyết, tùng chi thượng tuyết là rất tốt nhưng vì con chim này, chúng ta đành phải thải tùng tuyết”



Lâm Tiểu Trúc nhìn xem đi tới

Viên Thiên dã, có chút tiếc hận nói:” Theo lý thuyết, tùng chi thượng

tuyết cũng là rất tốt . Khả vì này con chim, chúng ta không có biện pháp đi thải tùng tuyết .”



Viên Thiên Dã không quay đầu lại, phân

phó” Viên Thập, ngươi cùng Đường An đem tuyết thu thập được bỏ vài trong mấy cái hũ đi, còn mấy thứ vặt vãnh còn lại, ta và Đường công tử cầm là được rồi”



“Dạ” Viên Thập nhanh chóng hành động, đến khi xong xuôi lại có chút khó xử nhìn hai vị công tử.



Mai tuyết khó có được, bình thường đều dùng để pha trà cho công tử, nên hắn và Đường An mỗi người mang một cái sọt, bên trong để hai cái bình.

Tuyết vừa rồi thu thập được đã đựng đầy bốn bình, hai vị công tử có thể

mỗi người mang một bình hoặc là mỗi vị công tử mang một cái sọt đi

xuống. Nhưng dù là cái nào thì chẳng những mệt nhọc còn làm mất hình

tượng của hai vị công tử, nếu để người khác nhìn thấy thì không ổn chút

nào.



Lâm Tiểu Trúc vừa thấy thì biết vì sao Viên Thập khó xử,

nàng liền đưa con chim trong áo choàng cho Đường Viễn Ninh” ngài cầm con chim này đi, để ta mang mấy thứ này cho”



“Được rồi, ngươi ôm

con chim đi” Viên Thiên Dã tiến lên phía trước, cầm lấy một cái bình”

Viễn Ninh, ngươi cầm hai cái kia, đi thôi” nói xong dẫn đầu xuống núi.