Biết Vị Ký

Chương 108 : Khắc khẩu (hạ)

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


Viên Thiên Dã luôn trầm ổn như núi, vân đạm khinh phong lúc này giận

dữ, khiến cho không chỉ Viên Thập mà cả Đường Viễn Ninh cũng câm như

hến.



“Nói đi, không còn gì để nói sao ?” Viên Thiên Dã thấy Lâm Tiểu Trúc cúi đầu, hai tay nắm chặt ống tay áo như cố gắng ức chế, biết nàng không phục, lại càng thấy tức giận hơn.



Lâm Tiểu Trúc

ngẩng đầu, lệ rơi đầy mặt” sống ở trên đời, chỉ ăn no mặc ấm là đủ sao ? công tử chưa từng mất tự do sao biết được tự do quý đến cỡ nào ? ngươi

nắm trong tay sinh tử của người khác, ngươi muốn người ta sống, người ta không thể chết, ngươi muốn ai chết, người đó không thể sống đến ngày

mai, ngươi muốn ban ai đó làm quà tặng cho người khác, người đó ngay cả

quyền lợi phản kháng cũng không có. Loại cảm giác này, công tử biết được sao ?”



Đường Viễn Ninh nghe được thì có vẻ xấu hổ.



Viên Thiên Dã lại bị nước mắt của nàng làm cho hoảng sợ nhưng nghĩ tới

nha đầu này một lòng muốn rời khỏi mình và sơn trang, không chút lưu

luyến hắn lại không nhịn được tức giận, bắt buộc mình quay đầu, không

nhìn nàng nữa, cứng rắn nói” ta chưa từng bảo ngươi sống hay là chết,

làm sao lại muốn ngươi thành vật phẩm tặng cho người khác ? ngươi nói

chuyện phải có lương tâm. Theo như ngươi nói, ta mang ngươi rời khỏi núi là sai lần sao ? giống như con chim hôm nay, có phải không nên cứu nó

về, để nó sống trong lồng mà nên để nó ở trong núi mặc kệ là đói chết

hay là lạnh chết”



“Không biết đời này công tử đã gặp qua thời

điểm khốn đốn chưa ? người vào lúc khốn khó nhất, nếu có người cho ngài

chén cơm lại muốn ngài cả đời làm nô bộc báo đáp hắn, ngài có bằng lòng

không ? có cam tâm không ? hôm nay cứu được không chỉ là một con chim bị lạnh cóng mà khi nó tỉnh lại, chắc chắn sẽ không muốn bị giam trong

lồng,mất đi tự do. Tiểu Trúc là người có suy nghĩ, có cảm xúc, sau khi

an ổn, muốn trả giá thật lớn để dành lấy tự do thì có gì là sai ? suy

bụng ta ra bụng ngươi, công tử vì sao lại không thấu hiểu cho thỉnh cầu

của Tiểu Trúc ? huống chi cũng không phải muốn công tử cứ vậy mà thả

Tiểu Trúc đi, chuộc thân cũng không phải chỉ dựa vào giá gốc. Hoàn toàn

có thể đem chi phí trong khoảng thời gian này công vào, mà Tiểu Trúc


“Nói miệng không bằng chứng, công tử có thể viết giấy làm

chứng cho Tiểu Trúc không?” Lâm Tiểu Trúc cúi đầu, bộ dáng ngoan ngoãn

nhưng lời nói lại làm người ta hết hồn. Nha đầu này, dám nghi ngờ lời

nói của chủ tử, còn phải ký tên làm chứng? nàng ăn mật gấu hay gan hùm?



“Ngươi. . .” Viên Thiên Dã nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc như muốn ăn

tươi nuốt sống nàng, hít sâu mộ hơi mới đáp” bản công tử từ nhỏ tới lớn

chưa từng thất tín, nếu ngươi không tin lời ta, muốn viết giấy làm chứng vậy thì ta cũng không ngại làm tiểu nhân. Bây giờ bản công tử mất hứng, muốn nuốt lời, chuyện ngươi chuộc thân. . .”



“Không, không, không cần viết, ta tin ngài” Lâm Tiểu Trúc hoảng sợ, vội cắt lời hắn



Đường Viễn Ninh lúc này mới dám lên tiếng” biểu ca, Tiểu Trúc biết sai

rồi, ngươi tha cho nàng lần này đi. Năm ngàn lượng, nàng cũng đã đồng ý, cứ vậy đi”



Viên Thiên Dã” hừ” một tiếng rồi quay mặt đi, không nói gì.



Mục đích đã đạt được.



Tuy cái giá chuộc thân hơi cao nhưng dù sao cũng có giá. Cho nên Lâm

Tiểu Trúc thấy sắc mặt Viên Thiên Dã không tốt, không dám nán lại lâu,

sợ làm hắn mất hứng mà đổi ý cũng không dám mở miệng đòi sáu mươi lượng

bạc của Đường Viễn Ninh ngay hôm nay liền giả vờ nhìn sắc trời nói” cũng đã muộn rồi, công tử hôm nay còn phải mở tiệc chiêu đãi người đạt danh

hiệu đệ nhất, Tiểu Trúc không dám làm chậm trễ việc của công tử, Tiểu

Trúc cáo từ” không đợi Viên Thiên Dã lên tiếng đã thi lễ rồi rời đi.



Đêm nay biểu huynh cùng sáu người đạt danh hiệu đệ nhất ăn cơm, Đường

Viễn Ninh vốn định kêu Lâm Tiểu Trúc bồi hắn dùng bữa nhưng sắc mặt biểu huynh khó coi như vậy, hắn không dám lên tiếng. Lắc lắc đầu, đưa Viên

Thiên Dã rời khỏi noãn các, vỗ vỗ vai hắn, vẻ mặt đồng tình nói” biểu

ca, bị hạ nhân ghét bỏ, tư vị này thật không dễ chịu chút nào, biểu đệ

xin bày tỏ sự đồng tình với huynh”