Biết Vị Ký
Chương 109 : Không được ăn cơm
Ngày đăng: 09:33 18/04/20
“Ngươi đây là đang vui sướng khi người gặp họa?” Viên Thiên Dã tà nghễ liếc hắn
“Không không không, ta nào dám a!” Đường Viễn Ninh liên tục phủ nhận
nhưng tươi cười trên mặt đã bán đứng hắn. Có thể làm cho biểu huynh luôn vênh váo phải ăn mệt, tâm tình của hắn đúng là rất tốt. Lâm Tiểu Trúc,
phải thưởng thật nhiều nha! ! !
“Cút” Viên Thiên Dã nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, tức giận đến mức giơ chân đạp cho hắn một cái.
Đường Viễn Ninh cũng có luyện công phu, đâu dễ gì để cho bị đánh, liền
nhảy dựng lên, tránh được một cước, hi hi ha ha cười nói” có điều,biểu
ca à. Ta là nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện thì phải giữ lời. Sáu
mươi lượng bạc kia, ta vẫn phải để Đường Uy mang đến cho Lâm Tiểu
Trúc,ngươi đừng trách ta”
Nói xong, thấy Viên Thiên Dã đang
chuẩn bị động thủ, hắn bất chấp mình là khách, người kia là chủ, vội co
giò chạy, miệng la lên ta cút, ta lập tức cút đây”
Viên Thiên
Dã trừng mắt nhìn theo hướng Đường Viễn Ninh chạy đi, hồi lâu mới quay
đầu nói với Viên Thập” đi, nói với biểu công tử, muốn thưởng bạc thì
cũng phải gọi Lâm Tiểu Trúc tới đây, không thể công khai mang bạc tới
chỗ nàng, ở đó nhiều người như vậy, nếu lộ ra sẽ làm hại tới nàng”
“Dạ” Viên Thập vội chạy tới chỗ Đường Viễn Ninh, trong lòng thầm oán:
lúc trước không biết ai, ngay lúc nhiều người nhất lại kêu mình đến tìm
Lâm Tiểu Trúc để gây phiền toái, lúc đó ngài không sợ nàng bị hại sao?
Có mục tiêu để phấn đấu nên Lâm Tiểu Trúc vui rạo rực trở về, miệng còn ngâm nga vài câu, ra khỏi viện một đoạn thì gặp được Hạ Sơn mới từ
trong trù nghệ viện đi ra. Nàng dừng chân, kinh ngạc nói” Hạ Sơn ca, hôm nay kiểm tra xong không cần phải học, được nghỉ nửa ngày mà, sao ngươi
lại ở đây?”
“Không quen ngồi yên, đến luyện tập Hạ Sơn mỉm cười ngượng ngùng, nhìn Lâm Tiểu Trúc, muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì vậy Hạ Sơn ca? Lâm Tiểu Trúc ngạc nhiên hỏi.
Hạ Sơn gãi đầu, ấp úng nói” Tiểu Trúc, ta. . ta. . . lần này đoạt mất danh hiệu đệ nhất của ngươi, ta xin lỗi”
“Nói gì vậy?” Lâm Tiểu Trúc không ngờ Hạ Sơn lại nói như vậy” đệ nhất
danh này nếu không phải ngươi thì cũng có người khác, làm sao tới phiên
ta. Ta có thể điên chước quá quan là may lắm rồi, đâu dám hi vọng danh
hiệu đệ nhất xa với. Ngươi đạt danh hiệu đệ nhất cũng là cho tổ chúng
kia lại không buông tha cho nàng, bảo Viên Thập đến gọi nàng.
Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nếu đã đến gọi, không đi
không được, Lâm Tiểu Trúc đành nói” Viên Thập đại ca, phiền ngươi đi lại một chuyến rồi. Ta ăn cơm xong sẽ đến liền, ngươi yên tâm đi”
“Không được.” Viên Thập vẻ mặt bất đắc dĩ từ chối” công tử nói ngươi đi ngay lập tức, không được ăn cơm ?”
“Không phải chứ ?” Lâm Tiểu Trúc hô lên. Cơm cũng không cho ăn, chẳng
lẽ thối hồ ly kia tức giận, muốn nàng đói vài ngày, xem như là trừng
phạt sao ?
Thấy ánh mắt ai oán của Lâm Tiểu Trúc, Viên Thập vội né tránh, không dám nhìn thẳng nàng. Nếu lại nhìn nàng, hắn không biết
mình có còn đủ cứng rắn để chấp hành mệnh lệnh của công tử không.
Thấy Viên Thập không nhìn mình, biết hắn cũng là thân bất do kỷ, Lâm
Tiểu Trúc đành giao chén cho Tô Tiểu Thư, đang muốn nhờ nàng lấy cơm
giúp mình thì Viên Thập đã lên tiếng” công tử phân phó, không được lấy
cơm giúp nàng”
“Tiểu Trúc. . .” Tô Tiểu Thư và Chu Ngọc Xuân đều cảm thấy sự tình không thích hợp, lo lắng nhìn Lâm Tiểu Trúc.
“Không có việc gì, ta đi một lát sẽ trở về” Lâm Tiểu Trúc lên tiếng rồi cùng Viên Thập rời đi.
Chuyện đã xảy ra, có muốn ngăn lại cũng không được. Lâm Tiểu Trúc cũng
lười hỏi Viên Thập xem Viên Thiên Dã sẽ xử trí mình thế nào, Viên Thập
thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai người im lặng đi đường,
vào sân, có lẽ do đói bụng nên từ xa Lâm Tiểu Trúc đã ngửi được mùi đồ
ăn, tiếp theo là thanh âm nói chuyện. Nàng biết sáu người đạt đệ nhất
danh đã đến chỗ Viên Thiên Dã, chuẩn bị ăn tối.
Tới gần đại
sảnh, xuyên qua cửa chính, quả nhiên thấy Viên Thiên Dã đang ngồi chính
giữa đối diện đại môn, sáu người kia chia ra ngồi hai bên, đang trả lời
các câu hỏi của hắn. Biểu tình của Viên Thiên Dã đang rất ôn hòa nhưng
liếc mắt thấy Lâm Tiểu Trúc liền sầm mặt lại, khiến cho mọi người đều
giật mình sợ hãi, không biết đã nói sai cái gì, chọc cho công tử mất
hứng, vội vàng im miệng, đứng lên.
Cả sảnh đang náo nhiệt trở nên lặng ngắt như tờ.