Biết Vị Ký

Chương 110 : Ta là người có lòng tham

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


Chu Nhị Ny vào tam ban, thành tích không tệ, được danh hào đệ nhất.

Được bồi dưỡng thành sủng thiếp cho nên công phu quan sát sắc mặt của

người khác cũng lợi hại, hơn nữa nàng có tâm với Viên Thiên Dã, ánh mắt

đều dừng trên người hắn. Cho nên nàng liền phát hiện ra cảm xúc của Viên Thiên Dã thay đổi có liên quan tới cái liếc mắt ra ngoài cửa sổ, tò mò

quay đầu, nhìn thấy liền thở dài, đứng lên gọi” ah, Lâm Tiểu Trúc”



Tuy nàng kịp thời bụm miệng nhưng trong không gian yên tĩnh, mọi người

đều nghe rất rõ. Tất cả đồng loạt quay người nhìn ra cửa.



Nhìn

thấy Viên Thiên Dã thay đổi sắc mặt, Lâm Tiểu Trúc liền thông minh cúi

đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, chăm chú đi theo Viên Thập, muốn bao

nhiêu thành thật thì có bấy nhiêu, trong lòng thầm cầu nguyện Viên Thập

đừng dừng lại, đưa nàng đến thẳng chỗ con bát ca kia.



Không

biết lão thiên gia đang bận chuyện gì lại không nghe lời cầu nguyện của

nàng. Viên Thiên Dã vốn chỉ sai Viên Thập gọi Lâm Tiểu Trúc đến cho chim ăn, Viên Thập cũng tính mang nàng đi thẳng tới đó, tránh tiếp xúc với

công tử. Thế nhưng lúc này mọi ánh mắt đều nhìn hắn và Lâm Tiểu Trúc,

hắn không thể làm như không thấy công tử, đành phải dừng bước, thi lễ”

công tử, Lâm Tiểu Trúc đã đưa tới”



Trong phòng có sáu người,

Lâm Tiểu Trúc đã quen bốn nhưng nàng vẫn cúi đầu, dùng ánh mắt nhìn

người khách xem như chào hỏi. Hạ Sơn nhìn thấy nàng, không khỏi có chút

vui vẻ



“Ừ, đi đi” Viên Thiên Dã nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc, thấy nàng ra vẻ thành thật, trong lòng vừa bực vừa buồn cười.



Nha đầu này, bề ngoài giả bộ thành thật nhưng lại kiêu ngạo tận trong xương.



Mấy ngày nay thấy nàng trêu chọc Đường Viễn Ninh, không ngừng moi tiền

hắn, Viên Thiên Dã lúc đầu còn thấy kỳ quái. Bởi vì hắn biết Lâm Tiểu

Trúc là người cẩn thận, cũng không muốn rời đi với Đường Viễn Ninh. Cho

nên khi nàng tỏ vẻ hứng thú với quý công tử như Đường Viễn Ninh, lại

không ngừng chèn ép, trêu chọc hắn khiên cho Viên Thiên Dã kinh ngạc,

không thể không tìm hiểu dụng ý của nàng.



Cho đến khi nàng gan

lớn hơn trời, đưa ra yêu cầu như vậy, Viên Thiên Dã mới hiểu được. Thì

ra nha đầu này, tưởng như đang đùa với lửa, thực ra là đang muốn thử

giới hạn của hắn và Đường Viễn Ninh. Biết bọn họ là người rộng lượng,
ngươi thì sao ? tay trói gà không chặt, lại một lòng muốn rời khỏi đây,

ngươi không sợ mình sẽ bị lạnh, bị đói mà chết sao ?”



Lâm Tiểu Trúc trong lòng ấm áp.



Viên Thiên Dã không giận vì sự phản bội của nàng. Trách móc, trừng phạt chẳng qua là vì lo nàng không thể tự lo được cho mình. Nhưng ý niệm này vừa lóe lên, nhớ tới năm ngàn lượn chuộc thân, nàng liền bác bỏ. Nếu

hắn thực sự hảo tâm, thực lòng muốn tốt cho nàng sẽ không hét giá trên

trời như vậy.



Trong đầu trăm ngàn ý niệm nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, thi lễ nói” ra mắt công tử”



Viên Thiên Dã yên lặng chờ nàng trả lời.



“Bẩm công tử, Tiểu Trúc có sợ. Cuộc sống này rất đẹp, Tiểu Trúc còn

muốn được sống cho nên dù lúc trước ký tử khế cũng muốn cùng công tử rời khỏi Hạ gia thôn. Bây giờ, Tiểu Trúc cũng không nói sẽ rời đi ngay lập

tức, công tử cũng đâu có để Tiểu Trúc đi. Còn về sau này, nếu có bản

lãnh kiếm đủ năm ngàn lượng, Tiểu Trúc tin nuôi sống bản thân sẽ không

thành vấn đề” Lâm Tiểu Trúc tươi cười đáp.



“Lúc trước, khi đói

khổ, ngươi ký tử khế đi theo bản công tủ rời khói núi. Lúc này có chút

bản lãnh liền đòi chuộc thân. Lâm Tiểu Trúc, ngươi như vậy chẳng phải là qua sông đoạn cầu, vong ân phụ nghĩa sao ?” Viên Thiên Dã ngồi xuống

ghế, lạnh lùng hỏi.



“Được voi đòi tiên vốn là bản tính của con

người. Luôn có lòng tham, luôn không thấy đủ cũng là nhân chi thường

tình. Có nhiều người, lúc đầu nghèo khó, tâm nguyện lớn nhất là được ăn

no mặc ấm nhưng khi đạt được như ý, hắn lại muốn kiếm được nhiều tiền,

có nhà to, mặc tơ lụa, có người hầu hạ, muốn ăn ngon mặc đẹp. Sau đó hắn lại muốn làm quan, làm qua rồi thì lại muốn quan chức ngày càng cao,

hưởng thụ mọi vinh hoa phú quý, nhất hô bá ứng. Tiểu Trúc cũng không

ngoại lệ, cũng có lòng tham, cũng không dễ dàng thỏa mãn. Cho nên công

tử nói vậy cũng không sai”



Cổ nhân chú ý tới hàm súc, tuy

trong bụng đầy âm mưu quỷ kế nhưng ngoài miệng vẫn nói những lời nhân

nghĩa đạo đức. Nhất là người trong chốn quan trường hay thế gia, Viên

Thiên Dã lại tiếp xúc toàn là danh mô đại nho, quan lớn quyền quý nên

chưa từng nghe những lời thẳng thắng như vậy, thẳng thắng thừa nhận bản

thân như thế. Vì vậy, nhất thời, hắn chỉ biết ngạc nhiên, giật mình mà

không thể nói được lời nào.