Biết Vị Ký
Chương 127 : Trong cơn giận dữ
Ngày đăng: 09:33 18/04/20
Thật ra món chay có rất nhiều loại, dựa theo phương pháp chế biến mà
chia thành ba loại cơ bản. Thứ nhất là cuốn, tức là dùng một lớp bên
ngoài cuốn lại rồi lăn qua bột sau đó chế biến như tố gà, tố tương thịt, tố giò, tố chân giò hun khói. . . Loại thứ hai là hầm, dùng chủ yếu là
bột mì, nấm hương chế biến mà thành như tố thập cẩm, nấm hương bọc bột,
phiến đẳng chua ngọt. Ba là đồ chiên, dùng dầu chiên mà thành như tôm
chiên giòn, cây hương thung ngư, tiểu tùng thịt, tạc hộp đẳng. . . Lâm
Tiểu Trúc tính sơ sơ cũng có hơn mười loại nhưng muốn làm ra hương vị
ngon hơn cả thịt thật thì không phải dễ. Nấu một bàn chay hình thức tinh xảo, hương vị thơm ngon không thành vấn đề nhưng nàng vẫn cảm thấy, nếu không lấy giả thành thật sẽ không thắng được trận này.
Ở suốt
trong phòng bếp cũng không nghĩ ra được, Lâm Tiểu Trúc tiễn Chu Ngọc
Xuân xong liền khóa cửa, chậm rãi tản bộ đến sườn núi. Từ lúc giấu đi
cuốn sách nấu ăn của lão gia tử, gặp vấn đề gì khó, nàng liền đi tới nơi này, cảm giác như gần với cuốn sách hơn cũng có thể giải quyết được vấn đề.
“Lý đại ca, ngươi làm gì ở đây?” lơ đãng đi tới nhà bếp đã thấy Lý Duy Trụ mang gì đó ra ngoài, dường như đang muốn phơi nắng, mà
bên trên còn bốc khói
“Làm tương đậu.” Lý Duy Trụ tính cách có
phần giống Hạ Sơn, bình thường trầm mặc ít lời, nếu không cần để ý tới
ai thì sẽ không nói tới, nhưng thái độ của hắn đối với Lâm Tiểu Trúc
cũng không tệ lắm
Lúc này Lâm Tiểu Trúc mới nhớ ra tương trong
sơn trang đều do ba vị giáo tập cùng Lý Duy Trụ và Triệu Hổ làm ra, bản
thân nàng cũng từng giúp vài lần. Thấy Lý Duy Trụ không muốn nói chuyện, nàng cũng không hỏi thêm mà chỉ giúp Lý Duy Trụ đem đậu đã nấu chín đổ
ra ngoài để phơi nắng.
“Lâm Tiểu Trúc, không phải ngươi chuẩn
bị thi đấu sao? Sao lại tới đây hỗ trợ?” Triệu Hổ từ trong phòng bếp đi
ra, thấy Lâm Tiểu Trúc liền vui vẻ hỏi. Hắn tính tình hào sảng, luôn đối xử đốt với nàng.
“Hai ngày sau mới phải thi đấu” Lâm Tiểu Trúc đáp” ta nấu cơm riết mà phiền nên ra ngoài giải sầu, vừa lúc thấy Lý
đại ca phơi đậu nên đến giúp một tay”
Triệu Hổ thấy nàng không
vui, muốn hỏi tình hình nhưng nghĩ tới nàng phải thi đấu, nếu mình giúp
nàng sẽ bị người khác hiểu lầm, ngược lại không tốt liền chuyển đề
tài,xắn tay áo nói” đến đây, giúp ta một tay, đem mấy cái này ra ngoài
phơi nắng đi”
Lâm Tiểu Trúc tiếp nhận mộc dũng từ tay hắn, nhìn nhìn, thấy tất cả đều là chai chai lọ lọ, tòm mò hỏi” đây là cái gì?”
“Các loại đồ gia vị. Có mấy thứ để lâu, ta sợ bị khô, hôm nay nắng tốt nên đem ra phơi”
Lâm Tiểu Trúc không phát hiện ra. Nàng vẫn đang nhíu mày, tự hỏi mình làm vậy có đúng hay không. Nàng không thích thiếu nhân tình của người khác, mà tình cảm của Hạ Sơn dường như không cần nàng hồi đáp, càng làm nàng thấy khó
nghĩ. Nếu sau này ở cùng một chỗ với hắn, mang nặng tâm lý như vậy, nếu
xử lý không tốt thì cả hai đều không vui, trong lòng nàng liền cảm thấy
khó chịu.
Vẫn nên tách ra, thời gian rồi sẽ làm phôi phai tất cả.
Nghĩ đến đây, nàng đứng lên, đi tới cửa lại dừng bước, nói ra chắc chắn sẽ làm tổn thương người. Hơn nữa, lần này thi đấu, chưa chắc Hạ Sơ đã
đứng đầu, mà cho dù hắn có đưa ra yêu cầu kia, Viên Thiên Dã cũng không
nhất định đáp ứng hắn. Nếu nàng cứ vậy mà chạy tới tổn thương Hạ Sơn,
tàn nhẫn quá đi.
Quên đi.
Nàng quay lại, cầm mấy miếng đậu hủ lên, bắt đầu nghiên cứu món ăn.
“Lâm Tiểu Trúc, công tử gọi ngươi” ngoài cửa vang lên thanh âm của Viên Thập.
Không phải công tử phải đãi khách quý sao? Có chuyện gì mà tìm ta” Lâm Tiểu Trúc làm đồ ăn không như ý, đang phiền muộn lại bị gọi đi, nhất
thời cảm thấy mất hứng.
“Không biết. Ta chỉ biết là công tử dường như mất hứng, ngươi cẩn thận một chút” Viên Thập hảo tâm nhắc nhở.
“Hắn mất hứng? Ta cũng đang mất hứng đây nè” Lâm Tiểu Trúc âm thầm than thở, mặt mày buồn thiu đi theo Viên Thập đến chỗ Viên Thiên Dã.
Xuyên qua rừng trúc, đi vào phòng ở của Viên Thiên Dã.
Vừa vào trong, Lâm Tiểu Trúc cảm giác rất mát mẻ, đưa mắt nhìn quanh
thì thấy bốn góc phòng đều có đặt bồn băng. Trong lòng càng thêm buồn
bực, mấy hôm trước, nàng muốn món bánh đúc đậu được lạnh, phải tốn biết
bao công sức múc nước giếng mà ngâm, không ngờ chủ tử có hầm băng thế mà không cho nàng dùng một chút. Thật tức chết nàng mà.
Viên
Thiên Dã ngồi trên ghế ở giữa đại sảnh, khuôn mặt tuấn tú đen sì sì, hai mắt chằm chằm nhìn Lâm Tiểu Trúc dường như muốn phun lửa.
Lâm
Tiểu Trúc cảm thấy khó hiểu. Ngoại trừ phụng mệnh đến hỏi vị quý nhân
kia ba câu, rồi giúp Lý Duy Trụ và Triệu Hổ phơi đồ, hai ngày qua nàng
vẫn thành thành thật thật ở yên một chỗ,cần cù làm việc nha. Là cái gì
trêu chọc Viên Thiên Dã làm cho hắn bỏ đi bộ dáng giả vờ giả vịt thường
ngày mà giận dữ như thế ?