Biết Vị Ký
Chương 128 : Công tử anh minh
Ngày đăng: 09:33 18/04/20
Nhưng đứng một hồi lâu, Viên Thiên Dã cũng không lên tiếng, chỉ nhìn
chằm chằm Lâm Tiểu Trúc, ánh mắt ngoại trừ buồn bực cũng chỉ là buồn
bực.
Hơn hai năm qua, Lâm Tiểu Trúc bị Viên Thiên Dã và Đường
Viễn Ninh dung túng, thường hay quên thân phận nộ bộc của mình. Hôm nay
tâm tình không tốt, lại bị hắn nhìn chằm chằm cũng trở nên tức giận, đâu còn nhớ ra trước khi lấy được tự do phải nịnh nọt, lấy lòng người ta.
Nhướng mày, tức giận nói” rốt cuộc Tiểu Trúc phạm sai lầm gì, công tử cứ nói thẳng đi, không cần phải trừng mắt nhìn như vậy, mắt sẽ mệt mỏi a”
“Khụ. . .” Viên Thập đứng bên cạnh suýt chút nữa cười thành tiếng,
nhưng biết công tử đang tức giận nên ráng nhịn xuống, quay đầu đi.
Ở trong sơn trang dám nói chuyện như vậy với công tử cũng chỉ có một
mình Lâm Tiểu Trúc. Nha đầu này từ lúc rời khỏi núi, tính tình đã không
sợ trời không sợ đất. Nhưng cũng có chút giảo hoạt, từ nói chuyện cho
đến làm việc đều biết cân nhắc, ngay lúc làm cho người ta phát hỏa nàng
liền thu liễm lại, thành thành thật thật làm cho người ta không thể phát tác, nếu không muốn bị nói hẹp hòi. Nhiều lần như thế, lá gan cũng ngày càng lớn hơn.
“Viên Thập!” Viên Thiên Dã hét to lên.
“Có thuộc hạ.” Viên Thập lập tức ưỡn ngực, chuẩn bị tinh thần nghiêm
khắc chấp hánh mệnh lệnh của công tử bù lại hành động luống cuống vừa
rồi.
“Đi ra ngoài.”
“Ách. . .” Viên Thập sửng sốt, ủ rủ đáp” dạ” rồi đi ra ngoài.
Không có thiên lý nha. Lâm Tiểu Trúc nói chuyện như vậy lại không bị
mắng, còn mình chỉ mới cười có một chút đã bị đuổi ra ngoài. Theo công
tử lâu như vậy, khó khăn lắm mới thấy công tử phát hỏa, còn muốn xem náo nhiệt nha. Bây giờ thì xong rồi.
Viên Thiên Dã quay lại, gắt
gao nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc, nghiến răng nghiến lợi nói” ngươi
Viên Thiên Dã bị Lâm Tiểu Trúc nhìn đến mất tự nhiên, xoay mặt sang một bên, lại cảm thấy làm vậy không ổn, vội quay đầu trừng mắt nhìn nàng,
buồn bực nói” sơn trang nuôi các ngươi, các giáo tập dạy trù nghệ cho
các ngươi đâu phải để các ngươi muốn đi chỗ nào thì đi. Các ngươi lén
ước định như vậy có để bản công tử vào mắt hay không?”
Lâm Tiểu Trúc vừa suy nghĩ những lời này vừa giải thích” không phải công tử đã
đưa ra quy định, đệ nhất danh của trận đấu có thể đưa ra một yêu cầu
sao? Ngài đã ban ân như vậy, người bên dưới suy nghĩ như thế cũng là
bình thường mà, sao lại nói không để bản công tử vào mắt. Nếu bọn họ
không có ý nghĩ gì mới là không bình thường nha. Không có thất tình lục
dục thì không phải là người rồi mà là đầu gỗ”
“Có người nào nói chuyện với chủ tử như ngươi sao? nói một câu cãi lại mười câu. Lâm Tiểu Trúc, ngươi thật đúng là có bản lĩnh”
Lâm Tiểu Trúc ngậm miệng lại, trong lòng xem thường, oán thầm” nói
không lại người ta liền chụp mũ, Viên Thiên Dã, ngươi đúng là không có
bản lĩnh”
Viên Thiên Dã thấy nàng rũ mắt, nhưng miệng chu lại,
vẻ mặt không phục, vừa bực mình vừa buồn cười, phất tay nói” muốn nói gì thì nói đi, không cần oán thầm trong bụng”
“Đúng là bá đạo mà, còn muốn quản trong lòng ta nghĩ gì” Lâm Tiểu Trúc oán thầm, lớn tiếng
nói” ta muốn nói, đó là vì công tử trạch tâm nhân hậu, dạy dỗ có cách,
có chuyện gì cũng để hạ nhân chúng ta được nói ra cho nên Tiểu Trúc mới
dám nói với công tử như vậy. Nếu không, dù Tiểu Trúc có gan to bằng trời cũng không dám nói ra. Nói thế nào không quan trọng, quan trọng là nghĩ thế nào. Nếu mọi người cái gì cũng không nói nhưng trong lòng lại bất
mãn, đến lúc bùng nổ thì hậu quả không thể tưởng tượng được. Cho nên
công tử ngài rất có phương pháp dạy người, anh minh thần võ vô cùng”
“Nói như vậy, ngươi chống đối chủ tử, là ta dạy cho ngươi ?” Viên Thiên Dã không thể không nổi nóng, không thể không chế nào. Trên đời này cũng chỉ có Lâm Tiểu Trúc mới vuốt mông ngựa hợp lý hợp tình cũng có thể
hiên ngang lẫm liệt làm người ta tức chết. Nha đầu này, cái miệng thật
bá đạo,còn dám nói cái gì mà” anh minh thần võ” muốn chế giễu hắn sao?
“Công tử anh minh.” Lâm Tiểu Trúc tức chết người không đền mạng.