Biết Vị Ký

Chương 130 : Hồng khúc mễ

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


“Lý đại ca. . .” Lâm Tiểu Trúc thở hồng hộc chạy vào phòng bếp.



Lý Duy Trụ và Triệu Hổ đang bận rộn trong phòng bếp, thấy nàng cả người đầy mồ hôi, thấy nàng liền kinh ngạc hỏi” xảy ra chuyện gì?”



“Cho ta xem hồng khúc mễ mà hôm nay các ngươi đem phơi với” Lâm Tiểu Trúc vừa lau mồ hôi vừa nói



“Hồng Khúc Mễ?” Lý Duy Trụ nhíu mày nhìn Lâm Tiểu Trúc, càng thêm khó

hiểu nhưng thấy nàng không muốn giải thích, hắn cũng không hỏi thêm, đưa tay chỉ ra ngoài sân” lúc sáng đem ra ngoài phơi vẫn còn đang ở đó, tự

ngươi đi xem đi”



Lâm Tiểu Trúc không vội đi mà tiến đến cạnh hắn, tươi cười lấy lòng” ta có thể lấy một ít không?”



Triệu Hổ nhìn bộ dáng của nàng, biết là có việc lại biết nếu nàng không có được hồng khúc mễ sẽ không yên lòng liền trêu chọc Lâm Tiểu Trúc,

nếu ngươi lúc lắc cái đuôi, nói không chừng Lý đại ca sẽ mềm lòng mà đem hồng khúc mễ cho ngươi a”



“Ngươi mới là cẩu á” Lâm Tiểu Trúc nhướng mi đáp trả, cũng nở nụ cười



Lý Duy Trụ lại không cười, nhìn ra cửa trầm ngâm một lát mới nói” ngươi lấy một ít đi, dù sao cũng để đây lên mốc mà thôi”



Nói xong tự mình ra cửa lấy một ít đưa cho Lâm Tiểu Trúc” nhiêu đây đủ không?”



“Đủ đủ.” Lâm Tiểu Trúc liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn hồng sắc mễ tràn

đầy chờ mong. Vừa rồi đang nói món thịt nướng” béo mà không ngán”, nàng

rốt cuộc nhớ ra một chuyện.



Công nguyên năm 1253, quân Nguyên

tiến đánh Vân Nam, chiếm cứ từ Đại Lý đến Côn Minh, từ đó Côn Minh trở

thành trung tâm, văn hóa, kinh tế chính trị của cả vùng. Thời kỳ Nguyên

triều thống trị là dùng quân sự để trấn áp các bộ tộc, sau đó dùng chính sách giảm thuế để cải thiện quan hệ dân tộc, rất nhiều thương nhân và

thợ thủ công từ nơi khác đến Côn Minh, tạo thành một thế hệ phú thương

mới ở đây. Trong đó có Lý gia là giàu nhất, món ăn nổi tiếng nhất của

khách điếm bọn họ chính là thịt nướng. Tương truyền thịt nướng của Lý
liếc mắt nhìn sang Lâm Tiểu Trúc. Thấy nàng vẫn đứng yên, Hạ Sơn cũng án binh bất động, vội vàng thu bước chân lại.



Lúc đó Viên Thập,

Đường Uy và Đường An mới từ bên trong đi ra, nhận lấy thực hộp từ tay

bọn họ đi vào. Ngô Bình Cường liền âm thầm thấy may mắn vì vừa rồi mình

phản ứng nhanh, còn biết liếc Lâm Tiểu Trúc một cái, không có làm ra

hành động lỗ mãng.



“Gia, ngài thưởng thức từng món một hay đem tất cả lên?” người lên tiếng là gã sai vặt của vị quý nhân kia



“Đồng loạt mang lên đi” thanh âm khách quý vang lên, tiếp theo đó là tiếng dọn chén bát lên bàn.



Du giáo tập và Mã giáo tập ngồi bên cạnh bức rèm, khoảng cách rất gần,

có thể nhìn xuyên qua khe hở của bức rèm mà nhìn thấy quang cảnh bên

trong. Khi bọn họ nhìn thấy thức ăn lấy trong thực hộp của Ngô Bình

Cường và Hạ Sơn ra đều là thịt thì nhìn nhau, lắc đầu cười khổ.



Bình thường công tử không ở gần Vương gian,ngoài tầm tay cũng sẽ không

quản Vương gia ăn cái gì. Nhưng Vương gia đã tới sơn trang, coi như là

chui đầu vào rọ, công tử có lý nào lại không quản. Cho nên từ lúc Vương

gia đến sơn trang, không chỉ riêng các giáo tập bọn họ mà cả Lý Duy Trụ

và Triệu Hổ cũng dùng hết vốn kiến thức, làm thức ăn chay tốt cho sức

khỏe của Vương gia. Ai ngờ Vương gia không chịu ăn nhưng không nỡ mắng

công tử liền đem bọn họ ra làm bia đỡ đạn. Hai ngày qua, bọn họ bị mắng

đến không thể ngóc đầu lên được. Nhưng công tử lại không chịu nhượng bộ, Vương gia không còn cách nào khác, đành phải ăn chay, sau kiếm cớ trong nhà có việc, vội vã muốn trở về, làm cho ba vị học đồ phải đẩy nhanh

thời gian thi đấu để hắn còn sớm trở về kinh thành.



Vừa mới tới có hai ngày, thân thể còn chưa khôi phục đã đòi đi, công tử làm sao mà

chịu, đành cho ba vị học đồ làm món ăn đưa lên trước, xem như là hoãn

binh. Thế nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ngày đó Vương gia liền lộ

ra tin tức muốn ăn thịt, ba vị học đồ một lòng muốn thắng nên ai nấy đều làm món thịt.