Biết Vị Ký

Chương 16 : Nấu cháo

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


Bởi vì mợ hà khắc, cho nên nàng luôn phòng ngừa chu đáo, luôn mang theo bên người những thứ nàng cho là hữu dụng, nên trừ bỏ trong lòng còn cổ tay, túi áo hay đai lưng của nàng luôn có thứ này thứ nọ. Đai lưng này hôm

trước nàng đã kiểm tra qua, tuy hơi cũ nhưng cũng không đến nỗi đụng cái liền rách như vậy.



Biết nàng giấu tiền ở đai lưng chỉ có Viên Thiên Dã, như vậy va chạm vừa rồi của Viên Ngũ tuyệt đối là có vấn đề.



Nhìn chằm chằm cặp mắt đen bóng thâm thúy của tiểu hồ ly, ánh mắt hai người

lại như điện quan hỏa thạch chạm nhau, trong không trung lại lần nữa

tràn ngập mùi thuốc súng.



Ngủ thẳng tự nhiên tỉnh, đếm tiền nhiều đến tay rút gân trước giờ là lý tưởng mà Lâm Tiểu Trúc theo đuổi,tuy

rằng một trăm chín mươi văn tiền không đủ đếm cho đã ghiền nhưng đối với nàng cũng là toàn bộ gia tài. Cho nên nàng không thể không đếm cho kỹ,

chút tiền đó đối với đám đại hán chẳng bõ bèn gì cho nên có gì mà sợ mất mặt, lập tức không quản Viên Ngũ lấy nước sao lâu trở lại hay Viên

Thiên Dã có đói bụng hay không, nàng lập tức ngồi bệt xuống đếm tiền.



“không thiếu chứ?’ Viên Ngũ đặt nồi nước lên tên lửa, rồi nhìn Lâm Tiểu Trúc

đếm tiền, thấy nàng đã tính toán xong liền hỏi. Chủ tử đang đói bụng mà

nàng đếm đi đếm lại đến hai lần, thật đáng ghét. Có điều do công tử kêu

nàng đếm, cho nên dù nàng đếm chậm cũng không thể thúc giục.



“Hình như còn thiếu ba đồng” Lâm Tiểu Trúc trong lòng xem thường. Nàng chính

là cố ý, một tiểu oa nhi sơn thôn không biết tính cũng là bình thường

thôi. Một trăm chín mươi đồng tiền, rất có thể sẽ đếm sai, cho nên phải

từ từ đếm cũng là bình thường thôi.



Viên Ngũ lấy từ trong lòng ra mười đồng tiền đưa cho Lâm Tiểu Trúc “đừng đếm nữa, đây là bồi thường cho ngươi”



“Không cần.” Lâm Tiểu Trúc cũng không ngẩng đầu lên, “Nhất định là rơi trong

bụi cỏ, tìm là được rồi” nói xong còn nhìn đông ngó tây.



Viên Ngũ quay đầu nhìn Viên Thiên Dã, thấy hắn cực kỳ hưng trí nhìn chằm chằm

Lâm Tiểu Trúc, giống như người đang bị đói không phải là hắn liền nhún

vai, cất tiền, cũng không hối thúc Lâm Tiểu Trúc nữa, để nàng tự tìm.
“Gia vị gì?” Viên

Thiên Dã hưng trí bừng bừng, không ngờ nàng lại bày nhiều trò như vậy.

Trước khi nấu cơm là phải rửa tay, khi nấu nướng cũng cực kỳ chú ý vệ

sinh, còn mang theo gia vị bên người, làm việc thì cẩn thận, nói chuyện

lại đâu ra đó. Vừa rồi đếm tiền cũng do nàng cố ý, muốn để mình làm cho

nàng hiển lộ tài năng.



Tiểu cô nương này, có ý tứ.



Viên

Lâm thấy công tử vui vẻ, ánh mắt khóe miệng cũng mang theo ý cười ôn nhu nhưng khi nghe Lâm Tiểu Trúc nói vậy thì biến sắc, khẩn trương đi đến

bên cạnh hắn, nhẹ giọng nhắc nhở “công tử”



Viên Thiên Dã thu hồi ý cười, đưa mắt nhìn Viên Lâm, nhẹ nhàng lắc đầu. Nếu nàng muốn hại hắn

sẽ không ngăn hắn ăn bát cháo kia. Vừa rồi khi Lâm Tiểu Trúc đếm tiền, A Uy đã lặng lẽ đem hồi dại cho con thỏ ăn, quả nhiên thỏ kia tứ chi run

rẩy, không biết còn sống hay đã chết. Hơn nữa, Viên Cửu ở trong thôn

cũng đã kiểm chứng qua, tiểu cô nương này ngoại trừ thông minh dị thường thì cũng không có gì để hoài nghi, dù nàng ngôn hành cổ

quái nhưng nếu nói có lòng hại người thì hắn không tin.



Lâm Tiểu

Trúc đem thần sắc của Viên Thiên Dã và Viên Lâm thu hết vào mắt. Qúy

công tử có lòng phòng bị, nàng có thể hiểu cũng không tức giận nhưng

Viên Thiên Dã tin tưởng làm nàng có chút ngoài ý muốn.



Nàng ngữ

điệu vui nói: “Khương hành đi tinh, cô duẩn đề tiên. Trong thôn chúng ta cũng thường săn bắt được con mồi liền làm thành món ăn thôn quê, để

tiện, chúng ta đem phơi nắng rồi nghiền thành bột, thêm chút muối là

thành gia vị, đựng vào bịch để sử dụng”



‘Thì ra là thứ tốt” Viên Thiên Dã cười cười gật đầu “ngươi cứ bỏ vào đi”