Biết Vị Ký

Chương 17 : Giao dịch

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


Lâm Tiểu Trúc không

thèm nhắc lại, lấy từ trong lòng ra một bọc nhỏ, đổ ra một ít gia vị vừa đủ, bỏ vào chỗ thịt nàng đã làm xong rồi khuấy đều. Vẻ mặt chuyên chú,

cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng không tự giác chu lên, làm nổi bật khuôn

mặt nhỏ nhắn trẻ con của nàng, thật đáng yêu.



Thấy cháo đã ninh

vừa đúng lúc, nàng liền lưu loát bỏ thịt vào, dùng muôi lá trúc vớt bọt. Đợi cháo sôi hai lần mới dời lửa, xoay mặt nhoẻn miệng cười với Viên

Thiên Dã, để lộ hai khỏa răng khểnh đáng yêu “tốt lắm, có thể ăn” rồi

cầm bát đã rửa sạch múc một chén đưa cho Viên Thiên Dã.



“Rất

thơm.” Viên Thiên Dã bị cảm xúc của nàng cuốn hút, còn chưa ăn đã cảm

thấy bát cháo này thơm ngon dị thường.Múc một muỗng đưa lên miệng, nước

cháo dùng xương để hầm nên ngọt thấm tận chân răng, thịt gà săn chắc

tươi mới, gạo nhuyễn vừa độ, độ mặn nhạt cũng vừa đủ, hơn nữa lại có bỏ

thêm gia vị nên mùi thơm ngát, cực kỳ ngon miệng, dù hắn trước giờ rất

kén ăn cũng không chê được. Hôm nay hắn rất đói bụng, giữa trưa chỉ ăn

có một cái bánh, toàn dựa vào tinh khí đan để chống đỡ giờ có được bát

cháo gà rừng thơm ngon ngày đương nhiên là vùi đầu ăn lấy ăn để, nháy

mắt đã bát cháo đã thấy đáy.



Nhìn Viên Thiên Dã ăn ngon miệng,

trong lòng Lâm Tiểu Trúc cũng rất cao hứng. Người thích nấu nương lại có người thưởng thức đồ ăn của mình thì không có gì vui bằng. Kiếp trước

nàng cũng không phải là đầu bếp cũng không có nhiều tiền để ăn hết món

ngon trong thiên hạ, đành phải tự mình ra tay để thỏa mãnh sở thích.

Xuyên qua nơi này, cả ngày chỉ mong làm sao được ăn no, tay nghề nấu

nướng cũng tăng lên nhưng dù sao cũng không phải chuyên nghiệp vì vậy

cũng có chút lo lắng. Đến giờ mới yên lòng.



Hơn nữa, lãnh đạo cao cấp thưởng thức tay nghề của mình, ăn rất cao hứng, sau này chắc sẽ có
một không gian tư mật. Cho nên đối thoại giữa hắn và Lâm Tiểu Trúc chỉ

có vài người thân cận bên cạnh, những người khác không thể nghe thấy.



“Ngươi không cần đi tìm Viên Ngũ .” Viên Thiên Dã có chút buồn bực. Tuy từ đầu hắn tính làm như vậy, nhưng chủ động làm là một chuyện, bị uy hiếp lại

là chuyện khác “ta sẽ để Viên Cửu âm thầm đi bên cạnh ngươi, sẽ không

ngươi gặp nguy hiệm. Hơn nữa khi tới chỗ, dù ngươi có bị trộm tiền hay

không, ta cũng sẽ cho ngươi một trăm văn tiền, xem như vì ngươi đã vất

vả, ngươi thấy thế nào?”



“Thật sự?” Lâm Tiểu Trúc mừng rỡ. Có tiền, nàng sao phải e ngại “nhiều nhu vậy, tạ công tử”



Thấy Lâm Tiểu Trúc hai mắt tỏa sáng, tươi cười như hoa nở, Viên Thiên dã độ

nhiên thấy có chút buồn bực ‘đến nơi sẽ có người lo ăn ở cho ngươi, căn

bản không cần xài tiền, ngươi giữ tiền cũng chẳng để làm gì”



“Có tiền vẫn tốt hơn chứ” Lâm Tiểu Trúc lúc này tâm tình rất tốt, cười hì hì rồi rời đi



Thấy Lâm Tiểu Trúc chẳng những được công tử thưởng thức mà trong người còn

có túi tiền to, đám nhỏ đang bàn tán liền im lặng, phức tạp nhìn nàng



“Lâm Tiểu Trúc, vừa rồi công tử nói gì với ngươi vậy? hắn thích ăn cháo

ngươi nấu sao?” Ngô Thái Vân chạy tới tươi cười hỏi, nhưng Lâm Tiểu Trúc lại nhìn ra sự ghen tỵ trong mắt nàng



“Không nói cái gì, chỉ bảo ta làm việc. Hắn cũng không nói có thích cháo đó không nên ta cũng

không biết thế nào” Lâm Tiểu Trúc tuy không muốn để ý tới nàng nhưng

cũng không muốn tự nhiên có thêm một kẻ địch. Hơn nữa chẳng qua chỉ là

hiếu kỳ, không nói thì bọn họ cũng sẽ không có gì để hỏi nữa, thế thì sẽ không bị quấy rầy. Leo núi cả ngày, vừa rồi còn phải nấu cháo, nàng

thực sự rất mệt mỏi.