Biết Vị Ký

Chương 18 : Thân thiết

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


Nghe Lâm Tiểu Trúc trả lời như vậy, trong lòng Ngô Thái Vân dễ chịu rất

nhiều, đắc ý liếc nhìn mọi người một cái, cao giọng nói ‘vừa rồi ta thấy công tử cười, nhìn rất đẹp nha”



“Nga, phải không? Ta không có

chú ý, chỉ biết sợ hãi” Lâm Tiểu Trúc cười cười, nữ hài tử như Ngô Thái

Vân kiếp trước gặp qua không ít. Vì bộ dáng đẹp, gia cảnh lại khá nên có chút hư vinh, ưa đố kỵ lại luôn thích nổi trội hơn người khác nhưng

cũng không hẳn là người xấu



“Ngươi sợ hãi a!” Ngô Thái Vân khoa

trương nhìn Lâm Tiểu Trúc, thanh âm lớn như sợ người ta không nghe thấy. Viên Thiên Dã ngồi ở đống lửa bên kia, cách khoảng một trượng nên nàng

cũng không sợ hắn nghe được. Thấy Lâm Tiểu Trúc không lên tiếng lại hỏi

“ngươi sao lại biết nấu cháo? Sao công tử lại biết ngươi biết nấu cháo?”



“Ta trời sinh thể Hàn, không thích hợp luyện võ. Công tử lúc trước mua ta

là vì ta biết nấu ăn, cũng vì thế mà hắn biết” Lâm Tiểu Trúc kiên nhẫn

giải thích, thái độ cực kỳ hợp tác. Sau này nàng sẽ sống cùng mấy đứa

nhỏ này, có một số việc nếu nói nửa chừng dễ làm người ta liên tưởng này nọ, nảy sinh hiểu lầm, rước lấy phiền toái không cần thiết. Chi bằng

nói rõ ràng. Nữ hài tử mười hai, mười ba tuổi cũng đã biết đến mối tình

đầu, mà Viên Thiên Dã bộ dáng lại hại nước hại dân, nếu vô duyên cớ bị

nàng xem như quân xanh thì chẳng phải là oan Thị Kính sao.



“Như vậy a!” Ngô Thái Vân như có chút suy nghĩ.



Thấy nàng không truy vấn nữa, Lâm Tiểu Trúc thở một hơi, rút tay khỏi tay nàng, trở lại ngồi bên cạnh Hạ Sơn.



Hạ Sơn liếc nhìn nàng, thấp giọng hỏi “ngươi không sao chứ?”



hề truy vấn, Lâm Tiểu Trúc thở dài nhẹ nhõm một hơi, đem chính mình thủ

theo tay nàng chưởng lý rút ra, trở lại Hạ sơn bên cạnh ngồi xuống.



Khó có lúc Hạ Sơn luôn vẻ mặt đạm mạc không để ý người lại chủ động quan


Viên Cửu thấy đồng bọn đã đến đủ liền đi đến bên cạnh Viên Lâm, đẩy hắn hai

cái, Viên Lâm nhanh chóng thức dậy, không biết lấy từ đâu ra một cái mộc bồn, đến bên khe suối lấy nước cho Viên Thiên Dã rửa mặt.



Lâm

Tiểu Trúc thấy thế biết lập tức phải gọi mọi người dậy liền chạy nhanh

đến chỗ cây cối rậm rạp. Viên Thiên Dã thoáng nhìn liền ra hiệu cho Viên Cửu, Viên Cửu nhanh chóng chạy đến trước mặt Lâm Tiểu Trúc ngăn lại.



“Làm sao vậy?” Trước mặt đột nhiên xuất hiện một người, Lâm Tiểu Trúc hoảng sợ.



“Trong lùm cây có không ít trùng xà, công tử lo lắng cho ngươi. Ngươi đợi một

chút, ta xem trước đã” Viên Cửu bán đứng Viên Thiên Dã xong đi lên phía

trước, dùng nhánh cây gõ gõ một hồi mới xoay người nói với Lâm Tiểu Trúc “được rồi, ở trong này đi, đừng đi xa” nói xong quay đầu đi về phía

đống lửa.



Lâm Tiểu Trúc sờ sờ cái mũi, thấy bên kia bắt đầu huyên náo liền nhìn chung quanh một chút, xác định nơi này khá ẩn mật, vội

nhanh chóng trút bầu tâm sự rồi trở lại khe suối rửa mặt.



Khi mọi người vệ sinh xong, nam tử hoa phục lại ném cho bọn họ một túi bánh,

đám nhỏ đang tính tiến lên tranh đoạt, Ngô Bình Cường đã cao giọng nói

“mỗi người trước tiên lấy hai cái, còn thừa thì dành cho nững người có

sức ăn lớn”



Tráng tiểu tử do dự nhìn Viên Thiên Dã, rốt cuộc cũng làm theo cách của Ngô Bình Cường, cầm lấy hai cái bánh trước. Lần này

không xảy ra sự tranh cướp như trước.



Lâm Tiểu Trúc nhìn Ngô Bình Cường, trong lòng âm thầm tán thưởng.



Bên kia Viên Lâm cũng đem cháo tối qua còn lại hâm nóng cho Viên Thiên Dã ăn. Thu thập xong mọi người lại tiếp tục lên đường.