Biết Vị Ký
Chương 19 : Sơn trang
Ngày đăng: 09:32 18/04/20
Đường núi quanh co
lòng vòng, đưa mắt nhìn cũng không thấy đầu bên kia, đoàn người đi hết
một ngày nữa, qua hết đỉnh núi này lại tới đỉnh núi khác. Lâm Tiểu Trúc
âm thầm thấy may mắn vì mình còn trẻ, ngủ một giấc thì những mệt nhọc
hôm qua đều tan biến hết, lại sinh long hoạt hổ như trước. Nếu không cứ
đi kiểu này, nàng nhất định sẽ không chống đỡ nổi, liên lụy người khác.
Hơn nữa ngày hôm nay cũng không có đi gấp như mọi khi mà cứ nửa canh giờ được nghỉ một lần, cho nên nàng cũng không cần phải cố hết sức.
Chạng vạng tối thì bọn họ cũng tới chân núi, tìm một nơi gần nguồn nước liền
dừng lại nghỉ ngơi. Mọi người đều mệt mỏi, không còn vẻ hưng phấn ban
đầu nữa. Viên Thiên Dã không biết do tội nghiệp nàng vất vả hay vì tâm
huyết dâng trào mà tối hôm đó không sai nàng nấu cháo nữa. Hai ngày đi
đường vất vả, Lâm Tiểu Trúc lại gầy yếu nên chẳng còn hơi sức đâu để
quan tâm ai sẽ nấu cháo cho Viên Thiên Dã nữa. Nàng ăn qua loa hai cánh
bánh, uống một ngụm nước suối rồi kiếm một chỗ an toàn, đốt một đống lửa nhỏ, lát sau lại dời đống lửa đi, sau đó thì nằm xuống. Nhờ có đống lửa trước đó nên nơi này rất ấm áp, thoải mái hơn so với ngày đầu nên Lâm
Tiểu Trúc vừa nằm xuống đã ngủ ngon lành.
Mệt mỏi quá mức nên đêm hôm đó nàng ngủ rất ngon, không bị cái lạnh làm tỉnh giấc. Sáng sớm hôm sau, khi xuất phát, nàng mới phát hiện trong đội ngũ thiếu mất ba đứa
nhỏ, ngay cả hai đại hán đi cùng cũng không thấy. Nhớ tới vụ đai lung,
nNàng có chút bất an, tìm cơ hội đi đến bên cạnh Viên Thiên Dã, thấp
giọng nói “ba đứa nhỏ kia, không phải ngươi ném vào rừng cho sài lang ăn chứ?”
Viên Thiên Dã kinh ngạc nhìn nàng, hồi lâu mới nở nụ cười
“nghĩ cái gì vậy, tốt xấu gì cũng ba mạng người nha” nói xong liền thu
hồi ý cười, giọng điệu thản nhiên “chẳng qua là đưa bọn họ đi theo một
đường khác, đến một nơi khác” lại liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc “ta không
nuôi người có dị tâm, phẩm hạnh không tốt”
Lâm Tiểu Trúc đi cuối cùng, theo bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy những người khác đang cùng Viên Thiên Dã đi qua đại môn vào sơn trang.
“Thành quản sự, ngài đã trở lại?” trước mặt vang lên giọng nữ tử.
Đội ngũ dừng lại, Lâm Tiểu Trúc đang muốn nhìn chung quanh đã nghe Viên Thành nói “ nữ hài tử bước ra, cùng đi với Mai quản sự”
“Nữ nhân đến bên này” thanh âm của Mai quản sự rất ôn hòa
Khi rời khỏi hàng, Lâm Tiểu Trúc nhìn thấy ánh mắt thân thiết của Hạ Sơn
liền cười cười với hắn rồi nhanh chóng đi theo Mai quản sự. Rời khỏi Hạ
gia thôn, dọc đường đi, dù Hạ Sơn luôn trầm mặc ít lời nhưng hắn vẫn ở
bên nàng, dù hắn không lên tiếng nhưng lại vẫn quan tâm nàng như ngọn
đèn trong đêm tối, tuy không thể chiếu sáng con đường phía trước nhưng
lại làm người ta có cảm giác an tâm, an toàn. Mặc kệ sau này thế nào, ân tình của vị thiếu niên này, nàng nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.
Mai quản sự khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng người trung bình, khuôn mặt tú
lệ. Trên người mặc một cái áo bằng vải bông giao lĩnh, tay áo màu chàm
cùng váy dài, trên đầu chỉ cài một cây trâm ngân hoa, trên tai cũng là
đôi hoa tai bạc, có vẻ ưa sạch sẽ, ôn tồn lại lộ ra vẻ khôn khéo.
Sơn trang yên tĩnh, quản sự ôn hòa, lãnh đạo cao cấp Viên Thiên Dã tươi
cười sáng lạn, còn có đám người Viên Lâm, Viên Ngũ cũng không tệ. Tuy
không biết đây là đâu nhưng Lâm Tiểu Trúc tin rằng cuộc sống ở đây cũng
không tệ.