Biết Vị Ký
Chương 178 : Khiếp sợ
Ngày đăng: 09:33 18/04/20
Lâm Tiểu Trúc thấy mọi người trừng trừng nhìn mình cũng mở to mắt nhìn lại, cười nói” mọi người trừng mắt nhìn ta như vậy, ý tưởng vừa nghĩ ra trong đầu cũng bị các ngươi dọa cho chạy hết rồi”
“Ha ha. . .” Đan Dương công chúa cảm thấy bộ dáng này của Lâm Tiểu Trúc cực kỳ đáng yêu, cười thành tiếng nói” mọi người mau suy nghĩ đi, đừng ở đây quấy rầy Tiểu Trúc” , giọng điệu và tình cảm cũng đã có sự biến đổi từ Tiểu Trúc cô nương thành Tiểu Trúc rồi.
Mọi người liền tản ra, để Lâm Tiểu Trúc có không gian suy tư.
Thật ra trong đám người cũng không phải ai cũng thích làm thơ, tỷ như Viên Thiên Dã và Đường Viễn Ninh. Thẩm Tử Dực là chủ nhân, sẽ không phân cao thấp với khách nhân ; vợ chồng Đan Dương công chúa là giám khảo, cũng sẽ không tham gia. Chỉ có Uyển Hoa quận chúa, vốn định thể hiện tài năng trước mặt Thẩm Tử Dực nhưng lúc này lại sợ thơ của mình không bằng Lâm Tiểu Trúc, ngược lại tự chuốc lấy nhục nên cũng từ bỏ ý định. Mọi người tản ra chỗ khác nói chuyện nhưng lực chú ý vẫn tập trung trên người Lâm Tiểu Trúc.
Muốn viết thì viết, đã có sẵn trong đầu rồi, Lâm Tiểu Trúc không cần nghĩ cũng có thể viết ra nhưng mà Tào Thực đi bảy bước làm được một bài thơ, nàng tốt xấu gì không nên đi hơn mười bước. Vì vậy Lâm Tiểu Trúc chậm rãi đi đến bên hồ, đưa tay vuốt ve những đóa hoa sen, biểu tình điềm tĩnh, không có vẻ khó nghĩ gỉ cả. Đợi khi mọi người đều đã làm xong, nén hương cũng cháy sắp hết, nàng mới không chút hoang mang đi đến bên bàn, bắt đầu múa bút.
Thấy nàng đi đến, Uyển Hoa quận chúa nói” đi thôi, nhìn xem Tiểu Trúc cô nương thi triển tài năng ah” nói xong cũng không đợi mọi người đã nhanh chóng đi về phía Lâm Tiểu Trúc, hai thị nữ của nàng cũng vội vàng đuổi theo.
Viên Thiên Dã và Đường Viễn Ninh trong lòng hơi khẩn trương. Uyển Hoa không có ý tốt, đi về bên đó sợ là lại muốn giở trò xấu. Nếu vì vậy làm cho chữ viết của Lâm Tiểu Trúc khó coi thì thật mất mặt nhưng nếu nàng đã muốn coi cũng đâu cản được, cho nên chỉ có thể đi theo, làm cho Uyển Hoa quận chúa phải e dè chút ít. Nhưng mà Uyển Hoa quận chúa chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhất định sẽ khiến cho mọi người chú ý.
Văn là tiếng lòng, biểu hiện rõ rệt tính tình của một người. Chỉ mấy chục từ ngắn ngủi, miêu tả về sen mà lại như viết về người. Lâm Tiểu Trúc chỉ là một hạ nhân, còn là một nữ đầu bếp bán mình làm nô, ở dưới đáy xã hội. Nhưng trời sinh tính cao thượng, đối mặt với các quý nhân quyền thế, bị Uyển Hoa quận chúa gây khó dễ đều không siểm không mị, không kiêu không nịnh, xử sự hào phòng, tự lập tự cường.” Xuất nước bùn mà bất nhiễm, trạc Thanh liên mà không yêu”,” Khả xa xem mà không thể tiết ngoạn”, những câu này như đang nói về nàng. Tài hoa như vậy, tính cách như vậy, dù là hạ nhân,địa vị thấp kém cũng đáng giá để mọi người tôn kính.
Viên Thiên Dã đang đứng trong đám đông nhưng lúc này trong mắt hắn chẳng còn ai khác, chỉ có những dòng chữ xinh đẹp trên giấy tuyên thành khiến hắn giật mình, ngây ngốc nhìn Lâm Tiểu Trúc đang viết chữ, ánh mắt ôn nhu không hề che giấu.
Lúc này Lâm Tiểu Trúc, làn da trắng nõn trơn bóng như bạch ngọc, mái tóc đen bóng rơi xuống má, đôi môi hồng hồng hơi mím lại, đôi con người đen láy vì chăm chú mà trở nên sáng ngời, tràn ngập tự tin, toàn thân như một viên trân châu, lóe ra ánh sáng chói mắt. Nàng như vậy, hắn đã gặp qua một lần khi bàn về việc mở cửa hàng điểm tâm mà lúc này, nàng càng thêm chói mắt, càng thêm tỏa sáng.
Chữ như vậy, thơ như vậy, người như vậy, những nghi hoặc và hiếu kỳ trong lòng Thẩm Tử Dực về Lâm Tiểu Trúc lúc này đã tan thành mây khói.
Nữ từ tài hoa như vậy, tâm tính cao thượng như vậy, rất xứng với khối ngọc bài kia. Lâm Tiểu Trúc là hạ nhân thì đã sao ? Hiên Viên thánh thượng đã từ trong khối đá thô mà tìm được viên ngọc hi hữu nhất trần đời. Chỉ cần cho nàng cơ hội, nàng sẽ phát ra ánh sáng chói mắt mà có thêm khối ngọc bài kia, chỉ cần nàng muốn thì sẽ tìm được cơ hội tỏa sáng.
Trần phò mã lại cao giọng đọc” dư vị cúc, Hoa chi ẩn dật giả cũng; Mẫu Đơn, Hoa chi Phú Quý giả cũng; liên, Hoa chi quân tử giả cũng. Y, liên yêu, đồng dư giả người nào?” Thẩm Tử Dực trong lòng hơi động, ngước mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc. Người khác có thể nghe không hiểu nhưng hắn thì biết, mình vừa nghe xong Ái liên thuyết, sau này sẽ càng thêm yêu thích hoa sen.