Biết Vị Ký

Chương 196 : Tranh chấp

Ngày đăng: 09:34 18/04/20


Bọn họ đi không ngừng nghỉ, chỉ dừng lại thay ngựa chứ người không có nghỉ ngơi



Tuy là cỡi ngựa chứ không chạy bộ nhưng cũng xóc nảy quá mức, toàn thân đau nhức, hai đùi vì cọ xát mà huyết nhục mơ hồ, hơn nữa suốt hai ngày hai đêm không chợp mắt, dù là người có võ công cao cường cũng không chịu nổi.



“Còn có hai canh giờ nữa là đến kinh thành rồi, mọi người chịu khó một chút” đầu lĩnh vẫn không quay đầu, thúc ngựa phóng về phía trước.



Mọi người chỉ có thể phóng ngựa đuổi theo, rốt cuộc khi màn đêm buông xuống đã đến Thập lý đình bên ngoài kinh thành hai dặm.



Đoàn người này chính là nhóm người Viên Thiên Dã và Viên Lâm. Bọn họ cũng không dừng lại ở Thập lý đình mà theo đường mòn bên cạnh đi tới, chốc lát sau đã tới một thôn trang, đã có người sớm đợi trước cửa, nghe tiếng vó ngựa, đại môn lập tức mở rộng, một chiếc xe ngựa từ bên trong chạy ra.



Viên Thiên Dã xoay người xuống ngựa, nhìn mọi người gian nan xuống ngựa, lên tiếng” đây là thời kỳ mấu chốt, nếu Đoan vương không muốn nhìn thấy ta ở kinh thành, chắc chắn sẽ cho người mai phục dọc đường giết ta, cho nên mọi người lại phải vất vả thêm một chút, ẩn trong chỗ bí mật, hộ tống ta vào kinh”



Hắn trở lại kinh thành, lại vào thời điểm này, tất nhiên là muốn đến hoàng cung. Nếu lặng lẽ vào thành sẽ làm bại lộ thực lực, vì thế mới an bài xe ngựa, dùng ngọc bài thông quan mà tiến vào cửa thành nhưng vì tốc độ của bọn họ quá nhanh, chưa kịp báo cho người của Duệ vương tiếp ứng, cho nên lúc này đành phải mạo hiểm vào thành.



“Hộ tống công tử, là chức trách của thuộc hạ »Viên Nhất ôm quyền đáp



Viên Thiên Dã không nhiều lời, quay đầu cùng Viên Nhị, Viên Tam và Viên Thập lên xe ngựa, Viên Tứ đảm nhiệm vị trí xa phu. Xe ngựa chậm rãi thẳng tiến về phía kinh thành.



Ngang qua Thập lý đình, cả ba người trong xe đều ngồi thẳng lưng, vểnh tai lắng nghe



“Công tử, chúng ta đi hay dừng ?” Viên Tứ nghe được động tĩnh cách đó không xa, lên tiếng hỏi




Viên Thiên Dã thu hồi tầm mắt, nhìn ly trà, hồi lâu lên tiếng” vì sao ngươi lại đưa Lâm Tiểu Trúc vào Đoan vương phủ ?”



Duệ vương ngây người, không ngờ nhi tử vào lúc lửa sém lông mày, lại không để ý đến đại sự đã dốc bao nhiêu tâm huyết mưu tính mấy năm nay mà lại nghĩ tới chuyện nhi nữ tình trường.



Duệ vương cố kiềm nén sự bất an, gõ gõ tay lên bàn, nhíu mày, bất mãn nói” ta đang hỏi ngươi chuyện đại sự, ngươi sao lại như vậy ? bây giờ là lúc nào mà ngươi lại nghĩ tới nữ nhân”



Viên Thiên Dã nặng nề nhìn Duệ vương, buông ly trà trong tay, đứng dậy, xoay người đi về phía cánh cửa



Duệ vương sửng sốt, bức tức nói” Dương nhi, ngươi đang phát điên gì vậy ? Lâm Tiểu Trúc cũng là người do Duệ vương phủ ta bồi dưỡng, đương nhiên lúc cần phải dùng đến nàng. Vì nàng là nữ nhân ngươi thích, nên ta đã hạ lệnh cho bọn họ hảo hảo chiếu cố nàng, không để nàng trong Đoan vương phủ chịu khổ. Bây giờ nàng ở đó ăn ngon, ở tốt, không có nguy hiểm gì, ngươi còn không hài lòng chuyện chi ? chỉ cần đại sự hoàn thành, an nguy của ta và ngươi đều rất quan trọng nhưng ngươi đêm nay vội vã trở về như vậy, chẳng phải là nguy hiểm lắm sao ? nàng chẳng qua chỉ là một đầu bếp do chúng ta đào tạo, chẳng lẽ còn quý giá hơn cả bản thân ngươi ? vì một nữ nhân mà ngươi mặt nhăm mày nhó với phụ vương, không để ý tới đại sự, Dương nhi, ngươi làm ta quá thất vọng”



Viên Thiên Dã dừng chân, xoay người lại, khóe miệng lại lộ ra nụ cười quái dị mà trào phúng” đúng vậy, vì một nữ nhân mà không để ý tới đại sự, quả thật đã khiến ngài thất vọng rồi. Thật có lỗi.” nói xong còn chắp tay một cái, sau đó thong dong xoay người, tiếp tục đi ra ngoài.



“Dương nhi, Dương nhi.” Duệ vương bỗng nhiên nhớ ra gì đó, chưa kịp thông hiểu ý của Viên Thiên Dã, vội vàng đứng dậy, muốn ngăn cản Viên Thiên Dã nhưng do vội vã nên đầu gối đụng phải án thư, mấy bình hoa, giá bút lập tức rơi xuống đất. Viên Nhị, Viên Tam ở ngoài canh gác, nghe được thanh âm, vội vàng chạy vào, vừa lúc đụng phải Viên Thiên Dã đang ra cửa.



“Công tử. . .” Viên Nhị đang tính hỏi đã xảy ra chuyện gì, Duệ vương đã gấp gáp nói” mau, mau ngăn hắn lại, đừng để hắn đến Đoan vương phủ”



Viên Nhị và Viên Tam nghe vậy, mặt biến sắc, vội nắm lấy cánh tay Viên Thiên Dã” công tử, không thể đến Đoan vương phủ” . Lúc này Đoan vương phủ chắc chắn là bảo vệ sâm nghiêm, nơi đó cao thủ lại nhiều như mây, tuy công tử võ công không tệ nhưng vào đó có khác gì vào đầm rồng hang hổ đâu, rất nguy hiểm.



Viên Nhị nói” có chuyện gì, công tử cứ phân phó bọn thuộc hạ đi làm là được, công tử trăm ngàn lần không thể đi vào nơi nguy hiểm a”