Biết Vị Ký

Chương 197 : Đêm khuya gặp lại

Ngày đăng: 09:34 18/04/20


Dương nhi, ba ngày. Trong vòng ba ngày, chúng ta tất thành đại sự. Đến lúc đó, sẽ đưa Lâm Tiểu Trúc trở về, phụ vương sẽ bảo mẫu phi ngươi tự mình lo liệu, nạp nàng làm thiếp của ngươi, được không ?” Duệ vương gấp gáo nói.



Viên Thiên Dã ngẩng đầu nhìn trời, hít sâu một hơi rồi hất tay Viên Nhị và Viên Tam ra, lao thẳng lên nóc nhà. Viên Nhị và Viên Tam thấy cảm xúc của công tử như thế, không dám ngăn cản hắn mà liếc mắt nhìn nhau một cái rồi vội vàng đuổi theo.



“Dương nhi, Dương nhi. . .” Duệ Vương cao giọng quát to.



Trên nóc nhà đã có người chờ sẵn, thấy Viên Thiên Dã, chỉ hô một tiếng công tử” rồi không nói thêm, quay đầu, lao thẳng về hướng đông nam. Viên Thiên Dã, Viên Nhị và Viên Tam lập tức theo sau. Trước lúc Duệ vương đến, bọn họ đã thay đổi quần áo màu tối, hoàn toàn dung nhập vào bóng đêm, bóng dáng di chuyển mau lẹ, cho dù có người chưa ngủ nhìn thấy cũng chỉ nghĩ là mình hoa mắt, chứ không nghĩ rằng có người đang thoăn thoắt lướt qua mái nhà mình.



Viên Thiên Dã cài nhiều người vào Đoan vương phủ, đương nhiên có người truyền tin qua lại, mà người khinh công cực cao mới có thể đảm đương nhiệm vụ. Hắn mang theo ba người Viên Thiên Dã như chim yến xuyên qua cây cối và nóc nhà, chốt lát sau đã đi vào địa giới của Đoan vương phủ. Nơi nào có trạm gác ngầm, nơi nào có gia đinh tuần tra, chỗ nào bảo vệ lơi lỏng, hắn đều rõ mồn một. Bốn ngươi dễ dàng xuyên qua một nóc nhà lợp ngói lưu ly, đến viện của các nữ đầu bếp. Đến đây, người dẫn đường dừng chân. Viên Thiên Dã liền biết Lâm Tiểu Trúc ở chỗ này. Bốn người ngưng thần nghe ngóng động tĩnh trong viện, phát hiện mọi người đã ngủ say, trong căn phòng dưới chân có hai tiếng hít hở, một nặng một nhẹ. Tiếng hít thở nhẹ kia võ công cũng bình thường, không phải là đối thủ của bọn họ nên Viên Nhị yên tâm nhảy xuống, dùng lưỡi dao cạy cửa sau đó đứng gác bên ngoài. Viên Thiên Dã theo sát hắn vội vàng lách mình xông vào phòng, nhìn quanh bố trí trong phòng rồi vọt đến điểm huyệt đạo người trên giường.



Sau khi Bạch Chỉ ngủ sau, Lâm Tiểu Trúc mới luyện công khoảng nửa canh giờ, vừa mới ngủ không bao lâu, cảm giác có người lắc lắc cánh tay mình. Nàng mở to mắt, muốn lên tiếng hỏi đã bị một bàn tay to hữu lực chen kín miệng, bên tai vang lên thanh âm quen thuộc” Tiểu Trúc, là ta”



“Công tử.” Lâm Tiểu Trúc kinh hỉ mở to hai mắt nhìn.



Viên Thiên Dã cảm thấy từ cánh tay cánh một lớp chăn của Lâm Tiểu Trúc truyền đến hương thơm ôn nhu của nữ tử cùng sự lo lắng, giống như cọng lông chim chạm vào tim hắn, cảm giác tê dại khiến người ta hô hấp dồn dập. Hắn vội buông tay, xoay người sang chỗ khác nói” ta ra ngoài trước,ngươi đứng lên mặc quần áo rồi chúng ta nói chuyện” nói xong không đợi Lâm Tiểu Trúc trả lời đã nhanh chóng đi ra ngoài.
Viên Thiên Dã là một đại phu trung y, tất nhiên hiểu rõ điều này. Nói đến chính sự, hắn liền tập trung nghiêm túc hắn, nhíu mày trầm tư một lát rồi hai mắt sáng lên, nhìn Lâm Tiểu Trúc nói” ta hiểu ý của ngươi, trở về sẽ lập tức làm thử, còn những chuyện khác, ta tự có an bài”



Loại trừ ngọn núi mà Uyển Hoa quận chúa và Viên Chấp dựa vào, làm cho thế giới này trở nên thanh tĩnh, bản thân có không gian tự do là điều mà Lâm Tiểu Trúc mong muống. Nhìn biểu tình của Viên Thiên Dã, nàng biết sóng gió sắp sửa nổi lên, mặt lộ vẻ vui mừng, vội nói một số thức ăn tương khắc mà mình biết với Viên Thiên Dã.



Viên Thiên Dã gật gật đầu” ta nhớ rồi” , nhìn Lâm Tiểu Trúc thật sâu lại nói” nếu giờ mang ngươi ra ngoài sẽ khiến Viên Chấp tức giận, nếu hắn điều tra Viên phủ, với thân phận hiện tại của ta, nếu không muốn dùng đến thực lực thì sẽ không bảo vệ được ngươi. Cục diện chính trị hiện giờ, nếu rút giây động rừng sẽ dẫn đến hậu quả khó lường. Ngươi ở đây thêm vài ngày. Cũng may ta đã trở về, ngươi ở đây có việc gì, ta sẽ an bài người tiếp ứng ngươi. Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi không bị thương tổn”



Nàng rũ mắt xuống, dùng lông mi thật dài che đậy sự dao động trong ánh mắt, gật đầu, nhẹ giọng nói” cảm ơn công tử, ta sẽ ở lại đây”



Viên Thiên Dã vươn tay, dường như muốn vuốt ve mái tóc của nàng nhưng rốt cuộc lại thu tay về, hít sâu một hơi” ta. . đi đây”



“Uh, nơi này không an toàn, công tử mau về đi” Tuy Viên Thiên Dã đã thay đổi quần áo, rửa mặt chải đầu nhưng mắt đầy tơ máu, râu ria xồm xoàm cho thấy hắn đã chạy như điên trở về. Mặc dù biết hắn gấp gáp như vậy không phải vì mình nhưng Lâm Tiểu Trúc vẫn cảm thấy có gì đó đang đè nặng tâm của mình, làm nàng có chút xao xuyến, hít sâu một hơi, đưa Viên Thiên Dã ra ngoài.



Nhìn Viên Thiên Dã và hộ của hắn như cánh chim hòa mình vào bóng đêm, biến mất nhanh chóng, Lâm Tiểu Trúc vẫn còn đứng yên, hồi lâu vẫn không động đậy.