Biết Vị Ký

Chương 222 : Sử trá

Ngày đăng: 09:34 18/04/20


Thanh âm của Lâm Tiểu Trúc không nhỏ, chẳng những làm cho chưởng quầy đang cắm đầu đánh bàn tính cũng phải ngẩng lên mà các khách nhân đang ăn cơm trong sảnh cũng nhìn về phía này, lão Tôn cũng vội vã đi tới chỗ nàng.



“Vị đại gia này, ngươi xem, bọn họ ngăn cửa không cho ta ra ngoài” Lâm Tiểu Trúc sợ lão Tôn kêu tên nàng, làm cho những người này biết bọn họ quen nhau cho nên vội lên tiếng trước.



Có người đi về phía bên này, có người vẫn ngồi yên bất động, hiển nhiên là không sợ hãi. Mà người trong đại sảnh, chỉ nhìn qua rồi lại cúi đầu thì thầm, không ai đứng ra nói giúp nàng một tiếng, nhớ lại những gì mọi người vừa bán tán lúc nãy, Lâm Tiểu Trúc liền biết nam tử trước mặt là người đã cướp ba nữ tử mà mọi người nói tới. Nàng luyện công phu vài năm, chạy trốn chắc không thành vấn đề. Nếu lão Tôn có chút thông minh, làm ra vẻ không biết nàng, nhanh chóng ra xe chờ sẵn, nàng thoát được sẽ đuổi theo hắn, vậy là có thể rời khỏi nơi này.



“A?” Lão Tôn sửng sốt. Lâm Tiểu Trúc luôn gọi hắn” Tôn thúc” chứ không phải” Đại gia”, lần này thay đổi xưng hô, rốt cuộc là muốn gì? Hắn trừng mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc.



“Không có chuyện của ngươi, cút đi” một gã tùy tùng trừng mắt hung dữ nói với lão Tôn rồi lạnh lùng lướt qua đại sảnh, làm cho mọi người đều cúi đầu, có người nhát gan còn lập tức bỏ đi.



Lâm Tiểu Trúc thấy lão Tôn như đã hiểu được, lấy tiền trả tiền cơm sau đó đi ra cửa, lúc này nàng mới yên lòng, ra vẻ sợ hãi, còn rơi nước mắt nói” các ngươi. . . các ngươi muốn làm gì?”



Mắt của nàng vốn vừa lớn lại vừa tròn, trên hàng mi dài như cánh bướm còn đọng nước mắt giống như hoa lê đẫm nước mưa, Lưu Nghiệp nhìn thấy mà tâm ngứa ngáy khó chịu. Hắn cũng không muốn ở trước mặt mọi người lại cướp đoạt người, hơn nữa dưa xanh hái không ngọt, thanh danh hư hỏng truyền nhiều quá cũng không hay, phụ thân mà biết được lại quở trách, lập tức cười tủm tỉm nói” cô nương vẫn không tin ta thực sự biết bí phương chế biến món vịt nướng?” liền quay đầu gọi” Lưu chưởng quầy”



“Dạ, tiểu nhân có mặt” chưởng quầy cúi đầu khom lung chạy tới chào” thiếu gia”



Lâm Tiểu Trúc kinh ngạc liếc mắt nhìn chưởng quầy một cái, chẳng lẽ nam tử chuyên cướp đoạt dân nữ lại là ông chủ của Lưu ký, xem ra Lưu ký có núi lớn để dựa nên mới truyền thừa trăm năm.



Lưu nghiệp hơi có chút đắc ý nhìn Lâm Tiểu Trúc” Thế nào? Ta không lừa ngươi đi? Lưu ký là tổ nghiệp của nhà ta. Cô nương muốn biết cách làm món vịt kia thì chúng ta vào nội viện nói chuyện, ngươi thấy thế nào”



Lâm Tiểu Trúc nhãn châu chuyển động, cười nói” ngươi thực sự họ Lưu ?”



“Chuyện này còn có thể giả sao ?” Lưu Nghiệp nhìn thấy nàng cười, tâm lại ngứa, hận không thể đem nàng về nhà lập tức bái đường.



Lâm Tiểu Trúc lắc lắc đầu, liếc Lưu Nghiệp một cái” Ta không tin!”




“Chưởng quầy, lấy một kiện áo choàng nữ nhân đến đây, lại sai người đánh xe ngựa của ta đến cửa sau đi” Lưu Nghiệp phân phó.



Chưởng quầy vội vàng chạy ra ngoài, chốc lát sau cầm một kiện áo choàng màu đỏ đi vào” xe ngựa đã chuẩn bị xong”



Lưu Nghiệp cầm áo phủ lên người Lâm Tiểu Trúc, nhìn nàng càng trở nên xinh đẹp, ánh mắt của hắn dại hẳn” đi, mang về huyện nha”



Lâm Tiểu Trúc cũng rất nghe lời, không khóc không nháo, bị hắn đẩy một phen, liền chủ động đi theo ra cửa sau, lên xe ngựa.



Trên nóc nhà Viên Ngũ Nương và Viên Lục Nương liếc nhau, vội chạy theo.



Tổ nghiệp của Lưu tri huyện ở ngay Ngô trấn, cho nên không thực sự đến huyện nhà mà đến một tòa đại trạch xa hoa ở thành đông. Xe ngựa đến cửa nách, Lưu Nghiệp xuống xe, lôi kéo Lâm Tiểu Trúc, cho một tùy tùng đi theo, cùng nhau vào hậu viện.



“Thiếu gia, ngài đã trở lại?” Trên đường gặp mấy nha đầu, tò mò nhìn Lâm Tiểu Trúc nhưng không có hỏi tới. Xem ra chuyện Lưu Nghiệp dẫn người về như vậy không chỉ một lần.



“Được rồi, tìm cho ta một phòng, sau đó mời cha người đến” Lâm Tiểu Trúc đi đến nhị môn bỗng nhiên dừng bước thản nhiên nói với Lưu Nghiệp.



“Cái gì?” Lưu Nghiệp mở to hai mắt nhìn nàng như hiếu kỳ.



“Nghe không hiểu tiếng người sao ? ta bảo ngươi mau gọi cha ngươi tới đây” Lâm Tiểu Trúc nhíu mày quát lớn



“Cha ta?” dù Lưu Nghiệp tự xưng thông minh cũng không thể nào nghĩ ra nàng muốn gì, hay là cô nương này có một chân với cha mình?



Lâm Tiểu Trúc thấy Lưu Nghiệp như vậy, biết hắn nghĩ bậy, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, quát lớn” ngươi cho là ngươi có thể bắt ta về sao ? nếu ta mang theo chủy thủ, dễ dàng để bị ngươi chế trụ vậy sao ? lại còn không khóc không nháo mà theo ngươi về. Ta nói cho ngươi biết, ngươi trói ta về thì dễ, thả ta đi lại không dễ vậy đâu. Mau kêu cha ngươi tới đây nói chuyện, nếu không, không chỉ riêng chức quan cửu phẩm của cha ngươi mất đi mà cả nhà ngươi cũng bị bắt giam a”