Biết Vị Ký
Chương 223 : Gặp nhau
Ngày đăng: 09:34 18/04/20
Lưu Nghiệp trừng mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc rồi bỗng nhiên cười, càng cười càng lớn tiếng, suýt chút là ôm bụng không thẳng người được, vất vả hồi lâu mới chỉ vào mặt mình nói với Lâm Tiểu Trúc” haha, giả bộ cũng giống thật, suýt chút nữa ta đã bị ngươi lừa. Bảo cha ta đến làm gì ? Nếu ta thực sự gọi hắn đến sẽ bị hắn một trận, sau đó thả ngươi ra, như vậy là đúng ý ngươi rồi. Có phải thế không ? hừ, còn làm ta tưởng thật, hừ, nói cho ngươi biết, thiếu gia ta từ nhỏ đến lớn không sợ bị dọa” hắn ẩn đưa tình” có điều như vậy cũng tốt, thiếu gia ta thích. Thiếu gia ta thực sự là càng lúc nàng thích ngươi. Mấy mỹ nhân kia đều là khúc gỗ đâu có thú vị bằng ngươi”
“Không ngờ ngươi cho rằng ta đùa giỡn với ngươi. Ta không rảnh” Lâm Tiểu Trúc nhìn hắn như nhìn người chết, quay đầu hỏi nha hoàn” phòng ở đâu ?”
Nha hoàn kia liếc mắt nhìn thiếu gia nhà mình, thấy hắn không có phản ứng mới nói” bên này”
Dù sao cũng ở trong viện của mình, kiến trong miệng chén còn bò đi đâu, cho nên Lưu Nghiệp không ngăn cản, đen mặt đi vào thiên thính.
Lâm Tiểu Trúc đi vào đại sảnh, đỉnh đạc ngồi xuống thượng thủ, nói” ngươi thực sự không đi mời cha ngươi ?”
“Ta đâu có ngu” Lưu Nghiệp nhìn bên ngoài cửa sổ lại quay đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn, mịn màng của Lâm Tiểu Trúc, híp mắt cười nói” bảo bối, thực sự muốn ở trong này cùng thiếu gia ta thân thiết sao ?”
Lâm Tiểu Trúc lạnh lùng liếc hắn một cái, ngẩng đầu lên, kêu lớn” Viên Ngũ Nương, xuống dưới đi”
Viên Ngũ Nương và Viên Lục Nương vừa mới giấu mình trên xà ngang thiên thính cả kinh, đưa mắt nhìn nhau.
“Được rồi, xuống dưới đi, ta biết ngươi đang ở trên” Lâm Tiểu Trúc có chút không kiên nhẫn. Khi rời khỏi Viên phủ, nàng từng nghĩ tới Viên Thiên Dã sẽ cho người theo dõi nàng. Với hiểu biết của nàng về hắn, vẫn cảm thấy hắn là người không dễ dàng buông tay. Nếu không nàng sẽ không một mình mướn một xe ngựa cùng một lão nhân lái xe lại dám đi tới Nam Việt quốc, mà ít ra phải nhờ tiêu cục bảo hộ. Dọc đường đi tuy không có cường đạo nhưng du côn lưu manh như Lưu Nghiệp không ít. Nàng giả dạng thế này cũng không qua mặt được ai, thế nào cũng sẽ gặp phiền toái. Nếu mướn bảo tiêu, Viên Ngũ Nương không có cơ hội ra tay, nàng sẽ không biết có người theo dõi mình hay không. Cứ nghĩ tới nhất cử nhất động bị người khác giám sát, tuy là có ý tốt nhưng nàng vẫn thấy khó chịu.
Nếu Viên Thiên Dã thật sự không phái người theo dõi bảo hộ nàng thì vẫn tự tin với công phu mèo quào ba chân và sự thông minh của mình vẫn dư sức đối phó với mây tên du côn lưu manh. Giống như hôm nay, không có Viên Ngũ Nương, nàng sẽ tạt hạt tiêu lên mặt đám người Lưu Nghiệp, như vậy cũng dễ dàng thoát đi.
“Cô nương, cô nương. . .” Vừa nghe Lâm Tiểu Trúc nói vậy, Lưu Xa đã bị dọa đến hồn phi phách tán, không để ý tới hình tượng cũng không quản tuổi tác, vội vàng ngăng cản nàng, liên tục dập đầu nói” cô nương, ta sai rồi, ta biết ta nói sai rồi. Sau này ta sẽ hảo hảo quản thúc khuyển tử, ta sẽ đánh gãy chân hắn, không cho hắn xuất môn nửa bước. Ta sẽ thả hết các cô nương bị hắn bắt, còn bồi thường nhiều tiền, hạ quan cũng sẽ mang theo khuyển tử đến nhà xin lỗi. Cô nương, ngươi nể tình ta còn có mẹ già tám mươi tuổi mà tha cho nhà chúng ta lần này đi. Hạ quan làm huyện lệnh mười năm cũng xem như cẩn trọng, vì dân chúng trong huyện làm nhiều việc tốt. Cô nương không tin thì có thể điều tra. Chỉ vì ta trong nhà còn có mẹ già luôn che chở cho hắn, ta không dám phạm hiếu đạo nên mới dung túng hắn như thế. Xin cô nương khai ân tha cho một lần, cho hạ quan một cơ hội chuộc tội”
Nhìn lão nhân hơn năm mươi tuổi, đầu tóc hoa râm, phủ phục dưới chân mình liên tục dập đầu, Lâm Tiểu Trúc cũng không chịu được” nếu ngươi nói thật, Hoàng thượng là minh quân đương nhiên sẽ suy xét tường tận, Lưu huyện lệnh xin đứng lên đi”
Lúc này một lão thái thái đầu tóc bạc trắng, tay chống quải trượng, được một phụ nhân trung nhiên chừng bốn mươi tuổi dìu vào cửa. Hai người vừa tới cũng quỳ xuống, dập đầu, cầu xin.
Lâm Tiểu Trúc bị bọn họ khóc đến tâm phiền ý loạn, cũng lười đỡ hai nữ nhân kia lên” được rồi, cứ như vậy đi” nói xong xoay người bước đi .
“Cô nương, cô nương. . .” Lưu Xa vội vàng cầm lấy một cái hộp nhỏ trong tay phu nhân hắn đi đến trước mặt Lâm Tiểu Trúc, mở ra nói” đây là chút tâm ý của hạ quan, xin cô nương nhận lấy”
Trong tráp toàn là kim ngân châu báu sáng lấp lánh, Lâm Tiểu Trúc quay đầu đi.
Lưu Nghiệp lúc này cũng lên tiếng” còn có bí phương làm món vịt nướng, tiểu nhân lập tức sai người viết ra rồi giao cho cô nương, xin cô nương tha thứ cho tiểu nhân trước kia làm xằng làm bậy, sau này tiểu nhân không dám nữa”
“Lưu đại nhân, ngươi làm vậy là sao ?” Lâm Tiểu Trúc tức giận, lạnh lùng nói” ngươi là đang hối lộ bổn cô nương sao ? ngươi hãy quản con ngươi thật tốt, làm tròn chức trách của mình đi. Nếu thực sự muốn tạ lỗi, vậy đem tiền này đi xây cầu làm đường đi. Cáo từ” nói xong xoay người muốn rời đi.
“Hay, nói đúng lắm” một thanh âm quen thuộc vang lên, Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu liền thấy Viên Thiên Dã và Thẩm Tử Dực đang đi vào