Biết Vị Ký
Chương 262 : Giằng co
Ngày đăng: 09:34 18/04/20
Nghĩ tới đây, Lâm Tiểu Trúc không biết nên khóc hay cười. Nàng vất vả như vậy mới lấy được mớ trứng kiến này, đâu dễ gì bỏ đi. Bốn vị đại gia kia không đi được, chẳng lẽ vì bọn họ mà bỏ qua mỹ vị nhân gian này sao?
Nghĩ vậy, Lâm Tiểu Trúc thu túi vải lại” trước kia ta đã từng ăn thứ này, không có việc gì nhưng vì cẩn thận, các ngươi không ăn thì hơn”
Viên Thiên Dã biết nàng là người có chủ kiến, nếu nàng đã hạ quyết tâm ăn thứ này, mình có nói nữa cũng vô ích, hơn nữa nàng là người ổn trọng,nếu nàng nói thứ này có thể ăn, vậy chắc không sao. Mặt khác, có đám người Tiêu Văn Trác ở đây, hắn phải chừa cho nàng chúc thể diện, còn nói nữa thì sẽ thành Lâm Tiểu Trúc làm việc lỗ mãng, không để ý tới hậu quả. Vì thế trong lòng quyết định lát nữa hắn sẽ ăn trước, nếu không có việc gì mới để nàng ăn, cho nên không khuyên nàng nữa, để mặc nàng xử lý mớ trứng kiến.
Thẩm Tử Dực từ nhỏ đã ưa sạch sẽ, vừa nghe nói là trứng kiến đã cảm giác ghê tởm còn Tiêu Tiêu lớn lên trong thâm cung, thấy con kiến là đã nói da gà chứ đừng nói là ăn. Chỉ có Tiêu Văn Trác, tâm tư không đặt lên trứng kiến mà hắn thấy Lâm Tiểu Trúc kiên trì, Viên Thiên Dã luôn cường thế lại chìu theo nàng thì ánh mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc càng thêm thâm thúy.
Lâm Tiểu Trúc phân phó Viên Thập lột bỏ lớp ngoài của mấy mụt măng, rửa sạch, còn mình cầm mớ trứng kiến quay về bên đống lửa, bắt đầu bận rộn nấu nướng. Xe ngựa cảu Tiêu Văn Trác cũng đến, còn mang theo nhiều món ăn ngon, Lâm Tiểu Trúc chỉ cần làm thêm món phi long, măng và trứng kiến nữa là xong.
Đầu tiên, nàng đem thỏ và gà đã nướng chín đặt trước mặt đám người Tiêu Văn Trác nói” mọi người đói bụng rồi phải không? Ăn gà và thỏ nướng trước đi”
Vừa rồi Tiêu Tiêu giúp nướng thỏ đã sớm thèm nhỏ dài, nghe nói có thể ăn liền hoan hô một tiếng, đưa tay cầm lấy con gà nương nhưng nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Văn Trác vội rụt tay lại, thè lưỡi.
Tiêu Văn Trác nhìn Lâm Tiểu Trúc, gật đầu nói” Lâm cô nương khách khí, ngươi vất vả như vậy, chúng ta sao biết xấu hổ mà ăn trước? chờ ngươi làm xong, chúng ta cùng nhau ăn đi”
Tiêu Văn Trác nói năng cực kỳ lễ độ nhưng thái độ của hắn làm Lâm Tiểu Trúc có vẻ thản nhiên xa cách, nàng liếc mắt nhìn Viên Thiên Dã một cái, đặt cái bàn xuống rồi nói” vậy mọi người cứ tùy ý đi, ta đang bận, chưa rời bên kia được” nói xong lễ phép mỉm cười rồi xoay người rời đi.
Viên Thiên Dã nhìn theo bóng dáng của nàng, sau đó quay đầu liếc Tiêu Văn Trác, ánh mắt thâm thúy. . .
Thẩm Tử Dực ngồi bên cạnh lại nói” Văn Trác huynh, không phải ta nói ngươi nhưng ngươi cũng quá khách khí rồi. Tiểu Trúc không phải là người khách khí, bảo chúng ta ăn trước thì chúng ta cứ ăn đi. Ta đang đói, các ngươi không ăn thì ta ăn” nói xong không chút khách khí mà bốc một miếng thỏ nướng cho vào miệng, sau đó la lớn” ngon quá” . Lại quay sang, hét lớn với Lâm Tiểu Trúc ở cách đó không xa” Lâm Tiểu Trúc, ngươi rốt cuộc là loại người nào vậy? bình thường nấu cơm ngon cũng thôi đi, lại làm món thỏ nướng ngon đến vậy, ta thực sự bái phục ngươi a”
Tiêu Văn Trác âm thầm kết luận, trên mặt lại hiện lên biểu tỉnh nghiền ngẫm, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào Lâm Tiểu Trúc. Hắn muốn biết bị nhìn như vậy, nữ tử này sẽ có biểu hiện gì.
Lâm Tiểu Trúc thấy thế, khóe miệng hiện lên chút ý cười trào phúng rất nhạt, nhạt tới mức Tiêu Văn Trác không thấy được, rồi mặc kệ hắn nhìn nàng chăm chú, Lâm Tiểu Trúc đã quay đầu nhìn xem Viên Thập đang làm việc.
Tiêu Văn Trác trong lòng một trận ảo não. Không ngờ giằng co một hồi, hắn đường đường là thái tử lại rơi vào thế hạ phong, bị tươi cười của nàng làm di dời sự chú ý.
Không ai biết Tiêu Văn Trác và Lâm Tiểu Trúc đang giằng co nhưng Viên Thiên Dã và Thẩm Tử Dực vẫn luôn chú ý tới Lâm Tiểu Trúc đều nhìn thấy rõ ràng. Thẩm Tử Dực cáu giận liếc Tiêu Văn Trác một cái, đang muốn tiến lên an ủi nàng thì Viên Thiên Dã đã giành trước một bước, đi đến cạnh Lâm Tiểu Trúc, cũng không ngại tay nàng vừa cầm mấy mụt măng, không được sạch sẽ mà nắm chặt tay nàng, ôn nhu nói” có mệt không ?”
Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn hắn, tươi cười đáp” mệt nha” lại nghiêng đầu nheo mắt hỏi” làm sao bây giờ ?”
“Vậy lần sau ta nấu cơm cho ngươi ăn” Viên Thiên Dã nói.
“Ngươi biết nấu ăn?” Thẩm Tử Dực kêu lên.
Viên Thiên Dã nhướng mi” đơn giản thôi mà, nhìn sẽ biết” lại hỏi Lâm Tiểu Trúc” đúng không ?”
“Đúng” Lâm Tiểu Trúc nhớ tới lúc nàng bị thương, Viên Thiên Dã đã nấu cháo cho nàng, cũng không biết đã lãng phí bao nhiêu gạo của người ta, nhịn không được mà cười.