Biết Vị Ký
Chương 263 : Vị ngon khó cưỡng
Ngày đăng: 09:34 18/04/20
Nhìn đôi trai tài gái sắc đang tình chàng ý thiếp, lại quau đầu nhìn Tiêu Tiêu đang chăm chú nghiên cứu thức ăn, Tiêu Văn Trác thở dài một hơi.
“Ngươi mời Tiêu đại ca bọn họ ngồi xuống đi, ta còn bận một chút” Lâm Tiểu Trúc thấy Viên Thập mang cái nồi trứng kiến đến liền đẩy Viên Thiên Dã ra. Nàng phải tranh thủ nếm thử món này trước, xem nó có độc hay không.
Viên Thiên Dã nhìn thấy ánh mắt nàng, trong lòng đã có tính toán nhưng hắn không nói gì, nhìn Lâm Tiểu Trúc tiến lên trước nói chuyện với Viên Thập, Viên Thập đặt nồi trứng kiến xuống rồi đi lấy thức ăn khác. Lúc này Viên Thiên Dã mới đi tới, đứng sau lưng Lâm Tiểu Trúc, thấy nàng múc một muỗng trứng kiến tính cho vào miệng, vội nắm tay nàng nói hay ha, dám ăn vụng nha” nói xong liền giành lấy cái muỗng, tính cho vào miệng.
“Ngươi làm gì vậy ?” Lâm Tiểu Trúc nôn nóng, đưa tay muốn giành lại nhưng nàng đâu phải là đối thủ của Viên Thiên Dã, vừa mới vung tay lên, hắn đã nuốt xong muỗng trứng kiến vào bụng.
“Ngươi. . .” Lâm Tiểu Trúc biết hắn giành ăn với mình không phải nổi tính trẻ con mà lo lắng nàng ăn vào có chuyện, trong lòng vừa cảm động vừa lo lắng, nhìn khuôn mặt tuấn lãng và ánh mắt ôn nhu của hắn, ánh mắt nàng cũng trở nên mơ hồ, lại có hơi nước bốc lên.
“Nha đầu ngốc.” Viên Thiên Dã đưa tay vuốt mắt nàng.
Nhớ tới chung quanh còn có người, Lâm Tiểu Trúc thẹn thùng chớp chớp mắt, quay đầu đi, rồi nhanh chóng quay lại, chuyển đề tài hỏi” ăn ngon không ?”
Viên Thiên Dã chép chép miệng, trừng mắt nói” vừa rồi ăn nhanh quá, chưa kịp nhấm nuốt” lại ủy khuất nói” ngươi không lo lắng ta có chỗ nào không thoải mái không mà chỉ hỏi ăn có ngon không, thực không có lương tâm mà”
Lâm Tiểu Trúc vừa bực mình vừa buồn cười, vươn tay nhéo hắn một cái” ta đương nhiên biết thứ này không có độc mới dám lấy nó nấu ăn, vừa rồi nếm thử, chẳng qua là muốn các ngươi an tâm thôi”
“Uy . Lâm Tiểu Trúc. Đồ ăn làm xong chưa ? ta đói bụng” Thẩm Tử Dực thấy hai người liếc mắt đưa tình, nhịn không được cao giọng hỏi.
“Ah, xong rồi” Lâm Tiểu Trúc vội đẩy Viên Thiên Dã ra xa một chút.
“Tiểu Trúc, chúng ta lúc trước đã ăn qua phi long rồi, chỉ có ngươi là chưa, hôm nay ăn nhiều một chút đi” Thẩm Tử Dực cũng lên tiếng. Hắn chỉ uống một chén canh rồi bảo Thẩm Quý bới cơm. Canh này không phải không ngon, hắn chỉ nghĩ hắn uống ít một chút thì Lâm Tiểu Trúc có thể được uống nhiều thêm một ngụm.
“Được” Lâm Tiểu Trúc gật đầu nhưng không ngước mắt lên, nàng sợ nếu nàng ngước mắt lên, mọi người sẽ nhìn thấy hơi nước trong mắt nàng.
“Lâm cô nương, trước kia cô chưa từng ăn phi long sao ? về sau ngươi tới Tây Lăng quốc ta làm khách đi, Tây Lăng chúng ta còn rất nhiều món ngon, ta mời ngươi” Tiêu Tiêu uống liền hai chén canh, thỏa mãn che miệng ợ một cái, vui vẻ nói.
“Được” Lâm Tiểu Trúc cười cười, chớp mắt hai cái, sau đó ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiêu Văn Trác một cái, lại đối diện ánh mắt thâm thúy của hắn.
Thấy Lâm Tiểu Trúc nhìn nàng, Tiêu Văn Trác chỉ vào trứng kiến, nhìn nàng hỏi” cái này ta có thể ăn không”
“Cứ tự nhiên” Lâm Tiểu Trúc không biết hắn muốn thể hiện thiện ý hay chỉ là muốn thưởng thức đồ ăn, nhưng nàng cũng lười đoán tâm tư hắn. Có những người chỉ là gặp gỡ thoáng qua rồi thôi, bọn họ đánh giá nàng thế nào, yêu hay ghét, nàng không cần để ý.
Lúc này mọi người đều bị mỹ vị chinh phục, thấy Tiêu Văn Trác đòi ăn trứng kiến, có chút e dè lại tò mò, đều dừng đũa, nhìn hắn cho một muỗng trứng kiến vào miệng, rất muốn biết cảm giác của hắn thế nào.
“Ca, thế nào, thế nào?” Tiêu Tiêu nhịn không được hỏi.
Tiêu Văn Trác ăn cái gì, động tác cũng vô cùng ưu nhã, chậm rãi hé miệng nhấm nuốt, cảm giác khi cắn mấy cái trứng kiến, đầu lưỡi như bị gì đó mềm nhẹ bao bọc, sau đó hương vị thơm ngon tràn ngập khắp khoang miệng. Cảm giác thơm ngon này không thua gì món phi long vừa rồi . Hắn nhẹ nhàng gật đầu, khen ngợi tự đáy lòng” hương vị cực kỳ ngon, mọi người nếm thử đi”
Tiêu Tiêu hiếm khi thấy có thứ gì được đại ca đánh giá cao, mà đây còn là trứng kiến nữa nên nhanh chóng múc một một muỗng trứng kiến cho vào miệng, sau đó trong miệng nàng vang lên thanh âm lép bép, cảm giác vô cùng thú vị, không để ý tới lễ nghi ăn không được nói mà hô lên” ăn ngon, ăn rất ngon”