Biết Vị Ký

Chương 284 : Mời ngươi tới vương phủ

Ngày đăng: 09:34 18/04/20


“Minh nhi.” La chưởng quỹ vừa thấy đứa nhỏ này, mặt mày liền tràn đầy từ ái, chỉ vào Lâm Tiểu Trúc nói” vị này là Trần cô cô, mau chào đi” lại cười nói với Lâm Tiểu Trúc” đây là La Minh, con trai ta”



Lâm Tiểu Trúc kiếp trước rất thích tiểu hài tử, kiếp này ở trong núi cũng có một biểu đệ nhưng lại không đáng yêu. Lúc này thấy La Minh phấn điêu ngọc mài, nghe cha hắn nói liền bày ra bộ dáng tiểu đại nhân, trịnh trọng hành lễ, thanh âm ôn nhu” Trần cô cô” liền thích vô cùng, vuốt tóc, hỏi han hắn.



“Trần cô nương, chúng ta vào đi thôi.” La chưởng quỹ thấy mọi người đều đứng đó, vội nói



“Được” Lâm Tiểu Trúc lôi kéo tay La Minh theo La chưởng quỹ và La Xuân Nhi cùng nhau vào cửa.



Tòa nhà của La gia rất lớn, tổng cộng có bốn viện, còn có hoa viên nhưng vì gia cảnh không tốt, không có điều kiện tu sửa nên hoa cỏ tiêu điều, tường viện cũng bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ.



La chưởng quỹ đưa Lâm Tiểu Trúc vào nội sảnh, vòng vo mấy vòng, rốt cuộc dừng lại trước một cái sân” các ngươi ở đây đi”



Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu thấy tấm biển trên cổng viết hai chữ Ngọc uyển, theo La chưởng quỹ và La Xuân Nhi vào trong, thấy rất sạch sẽ. Bên trong tính cả chính ốc và sương phòng tổng cộng có năm gian, mấy người các nàng ở dư dả, hơn nữa các vật dụng cần thiết cho cuộc sống đều đã chuẩn bị thỏa đáng.



Nàng vô cùng cảm kính, trịnh trọng cam tạ huynh muội La gia” không biết La phu nhân lúc này có rảnh không, ta muốn thỉnh an lão nhân gia”



“Rảnh, Trần tỷ tỷ, ta đưa ngươi đi gặp nương ta, vừa lúc biểu tỷ ta cũng đang ở đây” La Xuân Nhi lên tiếng. Có lẽ bình thường không có bạn cùng tuổi làm bạn, lúc này gặp Lâm Tiểu Trúc, thấy nàng tính tình ổn trọng, nói chuyện ôn nhu hào phóng nên rất thích, nhanh chóng đổi cách xưng hô từ Trần cô nương thành Trần tỷ tỷ.



“Làm phiền .” Lâm Tiểu Trúc quay đầu phân phó đám người Lưu Tú Quyên vài câu, bảo các nàng ở yên trong viện rồi đi theo huynh muội La gia đến chính sảnh nội viện, đợi một lát thấy một phụ nhân hơn năm mươi tuổi cùng một nữ tử mười bảy, mười tám tuổi cùng đi vào. Nàng kia vừa vào cửa, thấy La chưởng quỹ thì trên mặt liền lộ vẻ ngượng ngùng.



“Bà nội.” La minh vừa thấy La phu nhân, liền hô to một tiếng, liền vọt đi qua.



“Tôn tử ngoan của ta” La phu nhân từ ái ôm La Minh, hôn hắn hai cái rồi mới quay sang nhìn Lâm Tiểu Trúc hỏi” vị này chính là Trần cô nương ?”



“La phu nhân.” Lâm Tiểu Trúc tiến lên thi lễ” Trần Hi mua bán gặp chút phiền toái, bất đắc dĩ phải đến quý phủ tránh vài ngày, quấy rầy phu nhân, thực sự rất ngại”




Lâm Tiểu Trúc còn tưởng chuyện đã được giải quyết, chưa kịp cao hứng đã nghe một câu như thế, kinh ngạc hỏi” sao vậy ? đã xảy ra chuyện gì ?”



La khải Phàm ngồi xuống, cũng mời Lâm Tiểu Trúc cùng ngồi, bảo nha đầu pha trà rồi mới nói” mọi việc vốn đã giải quyết xong, An Đông vương biết Tần quả phụ trong lòng còn. . . vương vấn chuyện cũ, cố ý gây khó dễ cho Lưu ký, rất tức giận liền vắng vẻ nàng, còn hạ lệnh cho Chu ký không được làm khó chúng ta và Bách Vị cư. Không ngờ hôm đó Dĩnh vương đang làm khách trong phủ An Đông vương, nghe vậy,biết Lưu ký có nhiều điểm tâm mới lạ, hương vị không tệ liền phái người đến, nói muốn thỉnh sư phụ làm điểm tâm tới Dĩnh vương phủ làm điểm tâm” nói tới đây, hắn liền ngừng lại nhìn Lâm Tiểu Trúc.



“Ngươi nói Dĩnh vương hạ lệnh bảo ta đến vương phủ làm điểm tâm ?” Lâm Tiểu Trúc mở to hai mắt, chỉ tay vào mũi mình hỏi.



“Đúng vậy” La Khải Phàm gật đầu.



“Hắn có nói ta làm xong điểm tâm sẽ để ta đi hay muốn ta ở lại vương phủ làm đầu bếp điểm tâm hay không ?”



“Chưa nói.” La khải Phàm thở dài một hơi, thấy Lâm Tiểu Trúc trầm ngâm, hắn lại nói” nếu đổi là sư phụ điểm tâm khác, được vương gia thưởng thức tay nghề, có thể đến vương phủ làm điểm tâm thì sẽ có tiền đồ, cho dù Lưu ký bị ảnh hưởng nhưng vì tương lai của ngươi, ta sẽ không nói gì. Nhưng ở Đông Việt chúng ta dù là quận vương hay thân vương đều có một đặc điểm là háo sắc, như An Đông vương nạp rất nhiều cơ thiếp, Dĩnh vương thì thành thân chưa được hai tháng đã cưới thêm hai trắc phi, nếu Trần cô nương tiến phủ, ta lo lắng. . .”



Nói tới đây, hắn dừng lại, sau đó nhìn Lâm Tiểu Trúc, muốn nói lại thôi.



“La chưởng quỹ, có chuyện cứ việc nói.” Lâm Tiểu Trúc nói.



“Nếu như Trần cô nương muốn trải qua cuộc sống như vậy, coi như ta chưa nói gì, nếu cô nương không muốn ta thấy cô nương nên để ai đó đi thay đi”



Lâm Tiểu Trúc cũng có nghĩ tới chuyện này nhưng. . . nàng cau mày hỏi” Dĩnh vương có nói khi nào ta phải tới vương phủ hay không ?”



“Bảo ngươi giờ mùi phải tới”



Lúc này đã qua buổi trưa, như vậy chỉ cho nàng nửa canh giờ đã phải tới vương phủ, ngay cả để nàng đem tay nghề truyền lại một cô nương vẫn giúp mình làm điểm tâm cũng không được. Lâm Tiểu Trúc lắc đầu cười khổ” công đoạn quan trọng của điểm tâm vẫn do ta tự tay làm, lúc này muốn dạy cũng không kịp nữa rồi”