Biết Vị Ký

Chương 29 : Gọt bí đao

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


Tần quản sự phân

công công việc xong liền đi ra ngoài, ở lại phòng bếp hỗ trợ ngoại trừ

Lâm Tiểu Trúc còn có Chu Ngọc Xuân và ba nữ tử ở phòng bên cạnh. Hai

người được sai rửa rau muống, Chu Ngọc Xuân và Lâm Tiểu Trúc thì gọt bí

đao, xem ra đây là hai món trong bữa cơm chiều nay.



Lâm Tiểu Trúc các nàng đến nơi này chỉ mới có hai ngày. Hai ngày qua chủ yếu là ăn

cơm tấm, hơn nữa còn rất no, đồ ăn thì ngoại trừ tối hôm đầu tiên được

ăn mặn, còn lại chỉ là thức ăn chay. Cuộc sống cổ đại đương nhiên không

thể so với hiện đại, hơn nữa bọn họ chỉ là nô bộc, có thể được ăn cơm

tẻ, còn được ăn no thì Viên Thiên Dã cũng coi như là cực phẩm chủ tử

rồi.



Hơn nữa, thức ăn tuy đều là thực vật nhưng đều rất tươi ngon, tay nghề của hai vị đầu bếp cũng không tệ, thức ăn chay rất ngon.



Lượng người ăn cơm nhiều nên riêng bí đao cũng có tới mười mấy cái, nhưng nữ

hài tử con nhà nghèo đã quen làm việc nhà nên ba nữ tử nhanh chóng bắt

tay vào việc, chốc lát đã gọt xong một cái. Lý đầu bếp nấu cơm, Triệu

đầu bếp dùng bí đao các nàng đã gọt xong rửa sạch rồi đển lên thớt gỗ

cắt làm hai, loại bỏ ruột, rồi chặt thành từng miếng. Đao pháp nhanh như điện, nhanh đến mức không thể nhìn thấy động thế nào chỉ thấy chỗ nào

đao đi qua, những miếng bí vuông bức đều nhau liền xuất hiện, y như dùng máy để cắt.



Quả là dân chuyên nghiệp ah. Lâm Tiểu Trúc nhìn mà hai mắt tỏa sáng.



Đến cổ đại, điều nàng nuối tiếc nhất chính là không thể học nấu nước. Tuy

nàng rất dụng tâm khi nấu ăn nhưng dù sao vẫn không phải chuyên nghiệp,

vẫn thấy thiếu thiếu gì đó, cảm thấy nếu được học hành bài bản, hương vị nhất định còn ngon hơn.



Nhịn không được mở miệng hỏi “Triệu đại

ca, Lý đại ca, mấy ngày nay thức ăn chúng ta ăn đều do hai người làm

sao? Mùi vị thật ngon, hơn nữa công phu cắt bí đao của Triệu đại ca thật cao siêu. Các ngươi học từ đâu vậy?”



Được người ta tán dương,

sung bái, hai đầu bếp đương nhiên rất cao hứng. Triệu Hổ cười nói “các

ngươi thích đồ ăn chúng ta nấu là tốt rồi, còn về trù nghệ là học ở ngay sơn trang này”



“Thật sự?” bí đao trong tay Lâm Tiểu Trúc suýt

chút nữa lăn đến dưới chân Chu Ngọc Xuân cũng không để ý, vội vàng hỏi
để cho hắn thử trước.



Triệu Hổ làm nóng chảo, cho dầu vào, sau đó mới bỏ bí đao đã được cắt thành khối vào, đảo sơ vài cái, nêm muối, dấm chua, lại đảo đều sau đó múc khỏi nồi cho vào bồn. Động tác của Lý Duy

Trụ lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, nhất thời trong phòng bếp

tràn ngập hương vị bí đao ngọt nhẹ.



Sau khi xào xong rau muống,

hắn lại chiên một chảo trứng gà, lúc này một bà tử từ ngoài tiến vào

cười nói “cơm chiều đã xong hết chưa?”



“Xong hết rồi, Vương bà

lấy đi” Triệu Hổ đã sớm ngừng cắt bí, giúp đỡ Lý Duy Trụ chuẩn bị thức

ăn, thấy Vương bà đi vào, hai người liền xách mộc dùng chứa đồ ăn đi ra

ngoài.



Đợi khi Vương bà đẫy xe đi, Triệu Hổ nhìn thấy ngoài cửa

không có ai liền như làm ảo thuật mà lấy dưới gầm ra một mam bí đao,

cười cười nói với Lâm Tiểu Trúc “đến, nếm thử tay nghề của Lý đại ca các ngươi đi”



Lý Duy Trụ trừng mắt nhìn hắn, không tán thành nói “nếu để Tần quản sự biết, ngươi chắc chắn sẽ bị mắng”



“Chỉ là mấy miếng đồ ăn thôi mà? Khi chúng ta học nấu ăn cũng vậy thôi”

Triệu Hổ không cho là đúng. Vừa rồi khi Lý Duy Trụ xào rau, hắn thấy mấy nữ tử này đều âm thầm nuốt nước miếng, lại nhớ tới muội muội ở nhà đã

vài năm không gặp, liền mềm lòng. Trứng chiên dành cho các quản sự thì

hắn không dám giự lại nhưng mấy miếng bí đao thì vẫn có khả năng.



Lúc ăn cơm chiều cũng sẽ được ăn bí đao này, nhưng ăn vụng lúc nào cũng

ngon hơn. Mấy nữ nhân hưng phấn hẳn lên, nhận lấy chiếc đũa từ tay Triệu Hổ, túm lại ăn.



Không biết có phải vì xuyên qua nửa năm thường

xuyên bị đói hay không mà Lâm Tiểu Trúc kiếp trước ăn vô số bí đao lại

chưa từng thấy nó ngon đến thế. Dấm chua được bỏ vào sớm cho nên khi bí

đao chưa bị nấu nhuyễn đã thấm vị dấm, ăn vào thanh thúy ngon miệng, vị

ngọt của bí kết hợp với vị chua của dấm, độ lửa lại thích hợp cho nên

miếng bí không cứng cũng không quá mềm, càng ăn càng kích thích vị giác, cứ muốn ăn mãi không ngừng.



Lâm Tiểu Trúc ngưỡng mộ nhìn Lý Duy Trụ, đang tính khen ngợi thì ngoài cửa vang lên thanh âm “các ngươi đang ăn cái gì?”