Biết Vị Ký
Chương 30 : Cử báo
Ngày đăng: 09:32 18/04/20
Mọi người quay đầu thì thấy Ngô Thái Vân mặt mày hầm hầm xuất hiện ở cửa
“Ngươi cũng đến nếm thử đi” Triệu Hổ nhiệt tình mời, biểu tình có chút mất tự nhiên.
Ngô Thái Vân trước giờ vốn không tốt tính, dù Triệu Hổ không mời, nàng cũng sẽ nhào vô ăn. Nàng cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Lâm Tiểu Trúc, thân
thiết vỗ vỗ vai nàng, ra vẻ oán trách nói “thật tốt, Lâm Tiểu Trúc, có
đồ ăn ngon cũng không gọi ta”
Tuy nàng cực kỳ ghen tỵ chuyện Viên Thiên Dã ba lần bốn lượt cho gọi Lâm Tiểu Trúc nhưng nàng cũng tâm cơ
hơn Lý Linh Nhi, không có biểu hiện ra mặt như nàng ta mà ngược lại còn
ra vẻ thân thiết với Lâm Tiểu Trúc, nhìn thấy nàng là bá vai bá cổ, hoặc vỗ vỗ hai má trẻ con của nàng làm cho Lâm Tiểu Trúc thấy nàng là muốn
bỏ trốn.
“Nha, chỗ này đều là của ngươi” Lâm Tiểu Trúc tươi cười, cầm đĩa thức ăn trên tay Triệu Hổ đưa cho Ngô Thái Vân. Vừa rồi thức ăn được giữ lại không nhiều lắm, mỗi người ăn một miếng cũng không còn bao nhiêu nhưng dù thế nào cũng phải để cho Ngô Thái Vân nếm thử. Dù tiểu
hồ ly Viên Thiên Dã có biết chuyện ăn vụng ở phòng bếp thì cũng phải
ngăn Ngô Thái Vân đi tung tin lung tung. Triệu Hổ mời bọn họ ăn là vì
hảo ý, nếu vì thế mà liên lụy hắn thì nàng rất áy náy, chuyện của Viên
Lâm đã là tấm gương rồi.
Ngô Thái Vân vừa đến sơn trang đã cùng
người ta cãi nhau, rất nhiều người không muốn dính dáng tới nàng. Cho
nên thấy Lâm Tiểu Trúc đưa đĩa bí đao qua, mọi người đều không lên
tiếng, chỉ im lặng nhìn Ngô Thái Vân.
Ngô Thái Vân cũng không chê bỏ mọi người đã ăn qua, cười ngọt ngào nhận lấy đũa Triệu Hổ đưa qua,
gắp một miếng cho vào miệng, nhắm mắt lại thưởng thức rồi “oa” một
tiếng, khoa trương la lên “ăn ngon quá đi”. Nói xong lại gắp thêm miếng
nữa, vẻ mặt say mê cho đến khi chiếc đĩa trống không mới quay sang hỏi
Triệu Hổ “là ngươi làm sao? Quá lợi hại nha”
Ngô Thái Vân vốn có
bộ dáng đẹp nhất trong đám con gái, lại phát dục tốt, dáng người uyển
trọng, vì vậy rất tập trung kiếm củi.
Lâm Tiểu Trúc thấy Ngô Thái Vân cũng ôm một bó củi tương đương với Tô Tiểu Thư trở về thì ngạc
nhiên hỏi “nàng ta sao lại kiếm được nhiều giống ngươi vậy?”
Tô Tiểu Thư cười hắc hắc nói “nàng vừa rồi gặp một nam hài nhi ở chân núi, đại khái là nàng làm cho hắn giúp nàng kiếm củi”
Có Ngô Bình Cường giúp, kiếm một bó củi cũng không phải việc khó, nhưng
trải qua việc hôm nay, Lâm Tiểu Trúc khẳng định, củi này còn chưa biết
là nam hài nhi nào kiếm ah.
Đi theo Tô Tiểu Thư trở lại phòng
ngủ, Lâm Tiểu Trúc còn tưởng rằng Ngô Thái Vân sẽ đem chuyện Triệu Hổ
giấu thức ăn cho các nàng nói ra nhưng không ngờ nàng ta cái gì cũng
chưa nói.
Cuộc sống cứ giống như trong trường học, quy luật mà
phong phú, điều làm cho Lâm Tiểu Trúc buồn bực nhất chính là việc viết
chữ. Cuốn Tam Tự Kinh mỏng manh kia nàng đã thuộc làu làu, còn phải giả
làm một tiểu cô nương đang học từng chữ một, mà nàng cũng không thể
giống như kiếp trước, không nghe giảng thì có thể vụng trộm xem tiểu
thuyết hay nghịch điện thoại di động. Nơi này ngoại trừ Tam Tự Kinh và
giấy để viết chữ thì không có gì khác. Vì thể nửa canh giờ học viết chữ
trở thành thời gian khổ ải nhất của nàng, cũng may là nàng ngồi ở cuồi
cùng, có khi Trương phu tử không để ý tới, nàng liền lặng lẽ ngủ gật.
Sáng ngày thứ ba sau khi bị phái đến phòng bếp làm việc, Lâm Tiểu Trúc đang
ngủ say, hoảng hốt nghe một giọng nữ “Trương phu tử, Lâm Tiểu Trúc đang
ngủ gật”. Nàng giật mình, mở mắt, ngẩng đầu lên thì thấy Trương phu tử
đang nhìn sang.