Biết Vị Ký

Chương 315 : Ý nghĩa khảo đề

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Bởi vì Thánh Thượng của Hiên Viên triều đều theo chế độ nhường ngôi, mỗi đời Thánh Thượng đều trong lúc mình không còn bao nhiêu tinh lực sẽ đi chung quanh thị sát dân tình, tuyển chọn trong tứ quốc ra một người trẻ tuổi tài tuấn tiếp nhận chức vị, sau đó sẽ quay về quốc gia của mình hoặc ở Hiên Viên thành dưỡng lão. Thánh Thượng lần này lại rất thọ, đã hơn chím mươi tuổi, vẫn ở tại Hiên Viên thành, mà đề mục trận chung kết lại chính là làm món ăn khiến lão nhân gia người thích.



Có điều suy nghĩ một lát, các đầu bếp liền hiểu được. Một đầu bếp, làm ra một món ăn cũng như là nhân giả gặp nhân, trí giả gặp trí. Mỗi người một khẩu vị và sở thích, đầu bếp không thể chỉ làm món sở trường của mình mà không nghĩ tới sở thích và tình trạng sức khỏe của thực khách. Đưa ra đề mục như vậy là muốn các đầu bếp nghĩ tới tình huống có nhiều thực khác khác nhau.



Tuy nhiên mười hai đầu bếp dự thi cũng không có nhiều thời gian lo lắng vì lúc này bọn họ đã theo người chủ trì tên gọi Mã Triều lên xe ngựa. Bốn người một xe, vừa lên xe, bọn họ đã được đưa đến phủ đệ của Hiên Viên Thánh Thượng.



Xe ngựa chạy một lát liền dừng lại trước một tòa nhà kiến trúc như lâm viên, Mã Triều bảo mọi người xuống xe, sau đó dẫn bọn họ đến một đại sảnh, bảo bọn họ ngồi chờ, rồi nói” số một đi theo ta, những người khác không được lớn tiếng ồn ào”



Một đầu bếp chừng năm mươi tuổi đứng lên, vẻ mặt khẩn trương theo Mã Triều đi vào trong. Các đầu bếp còn lại đều không dám lên tiếng, mắt nhìn chằm chằm đại môn nhà giữa, chờ số một từ bên trong đi ra. Đầu bếp số hai, số ba lại lo sợ bất an, cố gắng trấn tĩnh, suy nghĩ xem lát nữa nên trả lời thế nào.



Hạ Sơn có chút lo lắng liếc Lâm Tiểu Trúc một cái, thấy nàng không hề có biểu tình khác thường, mới hơi yên lòng. Hắn vốn không biết số thăm của nàng nhưng chỗ ngồi cũng dựa theo số thứ tự mà sắp xếp. Hắn rút trúng thăm số năm nên ngồi ghế thứ năm, còn Lâm Tiểu Trúc lại ngồi ghế cuối cùng, cũng có nghĩa số thứ tự của nàng là mười hai.



Bình thường, dù số thứ tự bao nhiêu chỉ cần ý nghĩ linh hoạt, thức ăn làm ra ngon là không sao nhưng trận đấu này lại khác. Thử nghĩ xem, một lão nhân hơn chín mươi tuổi lại đang bệnh sẽ có bao nhiêu tinh lực để trả lời vấn đề, còn là ba vấn đề. Đợi tới phiên Lâm Tiểu Trúc thì e rằng Thánh Thượng đã không còn hơi sức đâu mà để ý tới nàng.




Quẹo phải, qua hai tầng trướng mạn là tới phòng ngủ của lão nhân gia. Lâm Tiểu Trúc nhìn quanh, thấy bài trí trong phòng không khác gì các danh môn quý tộc. Điểm khác biệt duy nhất là trên án đài có bài trí ít vật dụng của Tây Lăng, xem ra lão Thánh Thượng vẫn luôn nhớ tới gia hương.



Đi tới trước thấy một lão nhân đang nằm trên giường khắc hoa lớn. Giường được làm bằng gỗ tử đàn, chạm trổ tinh xảo, mặc trên khắc thi thư tranh chữ tuy lịch sự tao nhã nhưng không nhìn ra điểm đặc thù. Lão nhân nằm trên giường rau tóc trắng phơ, mặt nhiều nếp nhăn, tuy nhìn có chút già nua nhưng khí sắc không tệ lắm. Hắn đang nhắm mắt, không biết là hôn mê hay ngủ say, biểu tình rất an tường. Vì thời tiết nóng nực nên chăn bằng tơ lụa màu lam chỉ đắp đến ngực hắn, lộ ra hai cánh tay.



Mã Triều dẫn Lâm Tiểu Trúc đến cách giường một thước liền dừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn nàng, ý bảo nàng tự tiến lên. Lâm Tiểu Trúc chậm rãi đi đến trước giường, nhìn sắc mặt lão nhân, trong lòng thầm than một tiếng, không đành lòng gọi hắn tỉnh lại.



Dù lúc đầu nàng nghĩ lão gia tử không phải bệnh nặng, nếu không hắn sẽ tuyệt đối không cho người ta đến quấy rầy. Hơn nữa nhìn khí sắc của hắn cũng không tệ, như vậy thân thể chắc cũng không đến nỗi nào, hỏi một hai câu chắc cũng ổn. Nhưng nàng cảm thấy mười một người đi vào, dù mỗi người chỉ hỏi hắn hai,ba câu cũng đã ép buộc hắn quá mức rồi. Lúc này lão gia tử đang ngủ ngon, nàng sao có thể vì một trấn đấu hư danh mà quấy rầy giấc ngủ của một lão nhân hơn chín mươi tuổi chứ. Huống chi, nàng có thể hỏi được gì từ hắn sao? Dù nàng hỏi có kỹ xảo thế nào thì việc nàng đánh thức hắn đã là không có lòng thương xót, mà lão nhân đang ngủ ngon bị đánh thức sẽ chịu trả lời nàng sao?



Có lẽ đây là mục đích của đề mục lần này.



Một đầu bếp, nếu không có lòng trắc ẩn sẽ không làm ra được món ăn ngon. Bởi vì mỹ thực vốn là lễ vật tốt đẹp nhất mà trời xanh ban cho nhân loại, không có tâm,dù có nguyên liệu trân quý cỡ nào cũng không thể làm ra món ăn ngon.