Biết Vị Ký
Chương 321 : Phản ứng của vợ chồng viên tri bách
Ngày đăng: 09:35 18/04/20
Viên Thiên Dã hiện tại vẫn là vương gia của Bắc Yến, còn Lâm Tiểu Trúc dùng thân phận công chúa Hiên Viên triều gả đi nên sau đó Viên Thiên Dã phải quay về Bắc Yến, còn Lâm Tiểu Trúc thì vẫn ở Hiên Viên thành chờ gả. Tuy đồ cười, giá y. . . đã có lễ quan lo liệu nhưng vẫn có nhiều chuyện do mình quyết định, không thể cứ để lão gia tử lo lắng. Nhưng Lâm Tiểu Trúc nghĩ tới chuyện đón gia đình cậu nên lúc này nàng cũng quay về Bắc Yến.
Cho nên đêm đó Lâm Tiểu Trúc chiếu lão gia tử phân phó, đến tòa nhà đang thuê thu dọn hành lý ròi cùng Vân San đến Hiên Viên thánh cung, nói cho lão gia tử nghe suy nghĩ của mình.
Lão gia tử là một lão nhân, đương nhiên thích thấy người trẻ tuổi hiếu kính với trưởng bối nên hoàn toàn tán thành ý tưởng của nàng” dù thế nào, bọn họ cũng là trưởng bối của ngươi, về lý nên mời bọn họ tham gia hôn lễ của ngươi. Còn việc chuẩn bị, ngươi cũng không cần quan tâm, đồ cưới đã có lễ quant hu xếp, giá y thì ngươi nhờ mẹ con Ngọc gia là xong. Sáng mai ngươi để cho các nàng đo kích thước, chọn kiểu dáng rồi buổi chiều cùng tiểu tử Viên Dương kia về Bắc Yến đi. Có hắn đi cùng ngươi, ta cũng yên tâm”
“Dạ, nhiều nhất là nửa tháng sau ta sẽ trở lại” Lâm Tiểu Trúc rất cảm kích lão gia tử thông tình đạt lý. Tuy nàng và lão gia tử ở chung thời gian không nhiều nhưng lại hiểu nhau khá rõ. Khi lão gia tử nghiêm túc thì là một người rất nghiêm khắc, tính nguyên tắc rất cao, nếu không hắn đã không làm được Hiên Viên Thánh Thượng. Từ việc xác định ngày thành thân có thể thấy hắn là người nói một không nói hai. Sau này bọn họ sẽ sống chung với nhau, cho nên việc lão gia tử thông tình đạt lý, khiến quan hệ hai bên hài hòa là rất quan trọng.
Trở lại sân của mình, Lâm Tiểu Trúc nghĩ nghĩ rồi gọi một hộ vệ đến phân phó” ngươi đến khách điếm Vân Lai, tìm một người tên Hạ Sơn, nói cho hắn biết ngày mai ta và Dật vương gia sẽ đến Hạ gia thôn, hỏi hắn có muốn đi cùng không. Nếu hắn muốn đi thì ngày mai thu dọn hành lý chờ ở khách điếm, buổi trưa sẽ xuất phát. Nếu hắn không đi mà chỉ muốn gởi thư thì ngươi chờ hắn viết xong thì mang về đây”
Tuy Hạ Sơn đã đón gia đình đến ở cùng nhưng hắn vẫn còn thân thích khác ở đó, nếu nàng trở về cũng nên nói với hắn một tiếng.
“Dạ” hộ vệ lĩnh mệnh rời đi, chốc lát quay về báo” Hạ công tử nói trong tiệm nhiều việc, cha mẹ hắn cũng đang ở Nam Hải quốc nên hắn không về, chỉ nhờ tiểu nhân mang theo một phong thư và năm mươi lượng bạc, nói phiền công chúa đưa cho ngoại tổ phụ mẫu hắn”
“Được, đi xuống đi” Lâm Tiểu Trúc giao thư và tiền cho Vân San. Hạ Sơn không quay về cũng là chuyện trong dự kiến.
Sáng sớm hôm sau, nàng đến thăm lão Thánh Thượng, nói với Ngọc Vân chuyện làm giá y. Nàng vẫn cảm kích Lâm Tiểu Trúc đã giúp mẫu thân và ngoại tổ phụ cởi bỏ khúc mắc, cũng biết nàng là công chúa Hiên Viên triều nên không chút do dự mà đáp ứng, lập tức lấy số đo, chọn kiểu dáng. Sau đó Lâm Tiểu Trúc quay về Thánh cung, cùng Chu Lễ thảo luận chuyện đồ cưới, đến chiều thì cùng Viên Thiên Dã lên đường về Bắc Yến.
Bốn, năm năm trôi qua, Hạ gia thôn cũng không có nhiều thay đổi, vẫn là phòng ốc thấp bé, gà chó chạy lung tung, núi xanh suối nhỏ. . .
Lâm Tiểu Trúc đứng trên sườn núi, nhìn cảnh sắc quen thuộc, từng chuyện ngồi nghỉ dưới chân núi một lát, khi nào ta gọi thì các ngươi hãy vào” . Không phải nàng muốn thử, chỉ là lo với tính tình của mợ luôn hùng hùng hổ hổ, còn cậu thì mơ mơ màng màng, nếu thế thì sẽ ở trước mặt hạ nhân làm mất thể diện nàng. Chuyện xấu trong nhà cũng không nên truyền ra ngoài.
Còn Viên Thiên Dã, hắn vốn biết thân thích nàng thế nào, hơn nữa sau này hắn là người thân nhất của nàng, nàng hi vọng hắn biết tất cả về nàng, bao gồm thân thích cực phẩm của nàng.
Hai người chậm rãi đi vào trong thôn, đến đầu thôn nghe được tiếng kèn, tiếng pháo náo nhiệt.
“Có người thành thân ?” Lâm Tiểu Trúc và Viên Thiên Dã liếc mắt nhìn nhau. Nhà cậu của nàng ở ngay đầu thôn, chẳng lẽ hôm nay biểu tỷ Xuân Yến của nàng lập gia đình ? Hạ Xuân Yến lớn hơn nàng một tuổi, lập gia đình cũng không lạ.
Viên Thiên Dã nhíu mày” tiếng kèn là hỉ nhạc nhưng sao ta lại nghe được có người đang khóc ?”
Lâm Tiểu Trúc cũng nghe ra trong tiếng kèn có tiếng khóc, vội tăng tốc đi nhanh vào thôn.