Biết Vị Ký

Chương 322 : Cậu và mợ

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Mọi người đều đi tham dự hôn lễ nên Lâm Tiểu Trúc và Viên Thiên Dã cùng mọi người đi vào thôn không gặp được ai. Mãi cho đến đầu thôn mới thấy một đoàn người nâng kiệu hoa, thổi kèn đi phía trước, phía sau là một đôi nam nữ vừa đi cạnh cỗ kiệu vừa khóc, trong kiệu cũng truyền ra tiếng khóc, xen lẫn tiếng kèn nghe rất quỷ dị. Tuy thành thân cũng có tục khóc gả nhưng bộ dáng hai vợ chồng kia lại khóc quá mức thảm thiết.



Đội ngũ đón dâu cũng không vì tiếng khóc bên ngoài mà dừng lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước, mấy người đi theo đám rước dâu cũng không ngừng khuyên nhủ đôi vợ chồng đang khóc không ngừng.



“Liễu thẩm!” Lâm Tiểu Trúc nhìn nữ nhân đang khóc, kinh ngạc kêu lên nhưng thanh âm của nàng rất nhỏ, bị chìm trong tiếng kèn và tiếng khóc, tiếng khuyên giải, không ai nghe thấy.



“Liễu thẩm, ngươi làm sao vậy?” Lâm Tiểu Trúc lúc này cũng không để ý gì nhiều, tiến lên, chen vào đám người, cao giọng hỏi.



Thanh âm thanh thúy dễ nghe lại xa lạ khiến mọi người đều quay đầu, kinh ngạc nhìn Lâm Tiểu Trúc



Này thanh thúy dễ nghe thanh âm như thế xa lạ, mọi người đều quay đầu đến, kinh ngạc nhìn Lâm Tiểu Trúc.



“Ngươi. . . Ngươi là. . .” Liễu thẩm nhìn Lâm Tiểu Trúc, mở to hai mắt, quên cả khóc



“Liễu thẩm, ta là Tiểu Trúc a, Lâm Tiểu Trúc!” Lâm Tiểu Trúc nhìn Liễu thẩm chỉ mới cách bốn, năm năm mà tóc đã bạc trắng, trong lòng chua xót.



“Tiểu Trúc? Ngươi là Lâm Tiểu Trúc?” Không riêng gì Liễu thẩm, những người khác cũng kinh gạc đánh giá nàng.



“Ân.” Lâm Tiểu Trúc dùng sức gật gật đầu” chính là Lâm Tiểu Trúc năm đó bị người mua đi, cậu ta là Hạ Đại Trụ”



Nghe nàng nói vậy, những người khác đều lộ vẻ mặt cổ quái, liếc mắt nhìn nhau, không lên tiếng. Liễu thẩm thì nhìn nhìn Lâm Tiểu Trúc rồi quỳ xuống, khóc nói” Tiểu Trúc, ngươi mau cứu Tiểu Xuân nhà ta đi”



“Tiểu Xuân? Nàng làm sao vậy?” Lâm Tiểu Trúc vội tiến lên dìu Liễu thẩm đứng dậy. Nàng đã đoán được tân nương trong kiệu nhất định là Tiểu Xuân. Trong bốn đứa nhỏ của Liễu thẩm Tiểu Xuân lớn nhất, năm nay cũng đã mười lăm. Nàng năm đó đã xinh đẹp, bây giờ hẳn là càng thêm xuất sắc.



Liễu thẩm chỉ lo khóc, không nói được gì.


“Được, được, đa tạ, Tiểu Trúc” Liễu thẩm cảm kích vô cùng. Biết hôn phu của Lâm Tiểu Trúc là vương gia, nàng liền an tâm. Nàng nhìn Lâm Tiểu Trúc lớn lên, bản tính thế nào, nàng rõ nhất. Có Lâm Tiểu Trúc ở đây, lại có hôn phu của nàng làm chỗ dựa, Tiểu Xuân hẳn sẽ không bị ép gả đi.



“Vân San, ngươi ở lại đây chờ Viên Nhị bọn họ, sau đó bảo bọn họ đến chỗ Liễu gia bảo vệ, không cho người vào gây rối hoặc xảy ra chuyện đả thương người. Chờ ta trở về rồi xử lý sau” Lâm Tiểu Trúc nói với Vân San



“Dạ, cô nương.”



“Đi thôi, chúng ta đi.” Lâm Tiểu Trúc nói với Viên Thiên Dã, dẫn đầu đi đến chỗ nhà cậu nàng.



Đi thêm một đoàn liền thấy phía trước có một ngôi nhà mới rất lớn, tường xanh ngói đỏ, trên cánh cửa cao lớn còn khắc thạch điêu, nhìn rất khí phái, hoàn toàn đối lập với ngôi nhà sắp bị sập của Liễu gia bên cạnh. Nàng quay đầu nói với Viên Thiên Dã” có phải ta đã làm sai hay không ? năm đó không nên để ngươi mang bạc về cho bọn họ”



“Không phải lỗi của ngươi, cũng không phải lỗi do bạc” Viên Thiên Dã nhìn ngôi nhà kia, ánh mắt trầm xuống. Tuy hắn không là hoàng đế Bắc Yến nhưng rất không chịu được cảnh con dân chịu khổ, hắn căm thù tận xương tủy những hành vi như của Tần thị.



“Đúng vậy, giết người, không phải đao, mà là người cầm đao” Lâm Tiểu Trúc thở dài một hơi



Hai người đến cửa ngôi nhà, nghe bên trong truyền ra thanh âm một phụ nhân” Hạ Đại Trụ, ngươi còn nói thêm câu nữa, đêm nay ngươi đừng hòng có cơm ăn. So Liễu gia với nhà ta, Tiểu Xuân có thể gả cho cháu ta là phúc khí tám đời nhà nàng. Nàng còn không chịu, ta phi. Nếu cháu ta không bị tiểu hồ ly tinh kia mê hoặc, ta còn không cho hắn cưới nha. Liễu thị cùng đám con của nàng đều không phải là thứ tốt”



Nàng chưa nói xong, trong phòng nghe” phanh” một tiếng, giống như có người dùng sức gõ xuống bàn, sau đó là thanh âm của Hạ Đại Trụ” ngươi còn dám khoe. Cháu ngươi cả ngày hết ăn lại nằm, còn ăn cắp, bị người ta đánh gãy tay nên chẳng thể làm nông. Người như vậy, ngươi không thấy xấu hổ còn nói phúc khí cái gì. Ta thấy là xui tám đời thì có. Ngươi là phụ nhân độc á, thiết kế hãm hại tiểu tử Liễu gia, buộc khuê nữ tốt nhà người ta đi vào chỗ chết. Hạ Đại Trụ ta lần này không thể trơ mắt nhìn. Người, cút cho ta, cút ngay, về nhà mẹ đẻ với cháu ngươi đi”



“Bảo ta cút ? Hạ Đại Trụ, ngươi điên rồi sao ? ngươi một chân đã bước vào quan tài, đi đường còn không nổi mà đòi bỏ lão nương ? nếu ngươi muốn cút, lão nương sẽ thành toàn cho ngươi. Cút ngay cho ta, một mình ngươi đến ở nhà cũ đi” Tần thị hét lên, tiếp theo là tiếng đánh nhau.



“Ngôi nhà này là do cháu ngoại gái ta bỏ tiền ra, đây là Hạ gia thôn, ta là lý trưởng, ngươi muốn ta đi, vậy đánh chết ta trước đi” Hạ Đại Trụ giận dữ hét lớn.