Biết Vị Ký
Chương 39 : Lão đầu nhi
Ngày đăng: 09:32 18/04/20
Lâm Tiểu Trúc đi
xuyên qua sân, mở cánh cửa ra, trước mắt lại mà một gian phòng, chia làm hai sương phòng trái phải. Nàng do dự một chút rồi đẩy cửa của cả hai
xương phòng ra, bên trong cũng đầy tro bụi, chỉ có mấy tấm ván ghép
thành cái giường, thêm một cái bàn, một cái ghế dựa. Lâm Tiểu Trúc rất
sợ sẽ nhìn thấy trên cái giường kia sẽ có ai đó, cũng may cái gì đều
không có.
Đi xuyên qua sương phòng lại đến một cái sân, tiếp theo là một cái cửa, lúc này Lâm Tiểu Trúc nghe được tiếng người bên ngoài
“ Nhóc con, thoáng cái đã không thấy ngươi, ngươi trốn chỗ nào hả ? coi
chừng cha ngươi trở về đánh gãy chân ngươi “ một lão phu nhân đang mắng
chửi cùng tiếng khóc của trẻ con
“Trương bà, ngươi lại đánh đứa
nhỏ, thế nào con dâu ngươi về cũng gây sự với ngươi cho xem “ thanh âm
trêu tức của một nam nhân truyền đến.
“ Đại Ngưu, ngươi đang trên đường hả ? ngươi gặp cha A Bảo thì nói hắn đừng quên ta đã dặn hắn mua cái gì “ phụ nhân lên tiếng
“Ân, ta nhớ rõ …” thanh âm nam nhân kia xa dần.
Lão phụ vừa mắng đứa nhỏ vừa đi vào căn phòng cách đó không xa, thanh âm chửi rủa cùng tiếng khóc trẻ nhỏ vẫn nghe rất rõ.
Nơi này đúng là một tiểu trấn. Lâm Tiểu Trúc mừng rỡ.
Đã biết đường đi, nên khi quay về cũng sẽ nhanh hơn. Lâm Tiểu Trúc quyết
định quay về trước, ngày mai lại đến tham quan tiểu trấn.
Theo
đường cũ trở lại núi, che giấu động khẩu xong, Lâm Tiểu Trúc liền đi tìm Tô Tiểu Thư, nhìn thấy nàng cùng đám người Chu Ngọc Xuân đang đứng dưới tán cây nói chuyện phiếm, ăn quả dại. Xoay người nhìn thấy Lâm Tiểu
Trúc liền vui vẻ vẫy tay với nàng “ sao hôm nay ngươi về sớm vậy ? bình
thường ở trên núi tới giờ cơm chiều cũng không chịu về ah “
“Như
Lão nhân xua tay giống như đuổi ruồi bọ, nghiêng người qua chỗ khác, tiếp tục ngủ
“Tiểu cô nương, đây là gia gia ngươi” chủ quán rượu vẫn để ý động tĩnh bên
này, thấy Lâm Tiểu Trúc xuất hiện, một nam nhân thân cao lớn chừng ba
mươi tuổi cũng từ trong quán đi ra, cẩn thận đánh giá Lâm Tiểu Trúc vài
lần.
“Không phải, không phải.” Lâm Tiểu Trúc vừa rồi đã nghe lão
bản nương tửu quán nói lão nhân này ăn uống toàn thứ đắt nhất ở quán
nàng, sợ bị đòi tiền nên vội lắc đầu “ ta chỉ là thấy hắn đáng thương “
Lâm Tiểu Trúc dáng người gầy yếu, quần áo trên người cũ nát, không giống
với lão nhân ăn mặc tươm tất kia nên nam nhân này cũng tin lời nàng “
ngươi không phải người ở trấn ta đúng không ? nhìn rất lạ mặt “
“Ta…” Lâm Tiểu Trúc cúi mắt, lộ vẻ u sầu “ ta tới tìm người thân, nhưng tìm
tới nơi lại phát hiện không có ai ở đó “. Cái sân kia, sau này nàng sẽ
thường tới đó nên phải tìm một lý do thích hợp. Tuy rằng trên trấn có
không ít người xuất hiện, không nhất định chỉ chú ý mình nàng nhưng thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Nam nhân kia không truy vấn thêm mà chỉ tay vào lão nhân nói “ ngươi tính đưa hắn đi đâu ? “
Lâm Tiểu Trúc chỉ chỉ “nhà của thân thích ta ở bên kia, dù sao cũng không
có ai ở, ta muốn đưa hắn đến, nếu không sợ lát nữa trời tối, nằm ở đây
cũng không tốt”
“Ngươi thực có thiện tâm” nam nhân cười rồi quay đầu gọi “Đại Ngưu, đến giúp một tay”
Một nam tử béo ục ịch từ trong tửu quán chạy ra, trên vai còn vắt một cái
khăn lau, có lẽ là tửu nhị, đến bên cạnh nam nhân, cúi đầu khom lưng nói “ Lưu nhị gia, ngài gọi ta “
“Đến đây đi, giúp đỡ mang lão nhân này đi theo tiểu cô nương đi “