Biết Vị Ký

Chương 40 : Tám mươi hai lượng

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


Đại Ngưu nhìn nhìn Lâm Tiểu Trúc rồi cùng Lưu nhị gia nâng lão nhân kia lên



“Nhị vị đại thúc xin đi theo ta” Lâm Tiểu Trúc cảm kích dẫn đường



Đi theo Lâm Tiểu Trúc xuyên qua hai ngõ nhỏ đến dưới tàng cây dong cổ thụ, Đại Ngưu kinh ngạc hỏi “ tiểu cô nương, nhà ngươi ở đây sao ? “



“Không phải.” Lâm Tiểu Trúc lại lặp lại những lời đã nói với Lưu nhị gia



Đại Ngưu biểu tình có chút cổ quái, cẩn thận đánh giá Lâm Tiểu Trúc rồi

nhìn lão nhân, ánh mắt lóe lên nhưng cũng không nói gì. Khi Lâm Tiểu

Trúc đi đến cái sân kia, đang định đẩy cửa đi vào thì hắn không nhịn

được lại hỏi “ đây là nhà của bà con ngươi ? “



“Đúng vậy!” Lâm

Tiểu Trúc nhìn ra Đại Ngưu khác thường, nhớ tới lần trước đến đây, nghe

lão phụ kia gọi con mình là Đại Ngưu liền hiểu được. Nàng không lên

tiếng, có chút bất an, do dự “ có lẽ vậy, gia gia ta nói bên trái cửa có một cây dong cổ thụ, bên phải là một con sông nhỏ, chắc là nơi này rồi “



“Nơi này, đã có tám năm không có người ở.” Đại Ngưu chỉ chỉ vào cây dong cổ

thụ giải thích “ nhà chúng ta ở bên kia. Ta nghe cha ta nói, nơi này vốn là nhà của người có tiền, sau lại bị quan phủ điều tra, nói là phạm

trọng tội, cả nhà già trẻ đều bị bắt giam, đã bị chém đầu vào mùa thu

rồi “



“A?” Lâm Tiểu Trúc kêu lên, thấy Đại Ngưu và Lưu nhị gia

đều quay đầu nhìn nàng liền đưa tay che miệng, mắt lộ vẻ kinh hoảng “

ta…gia gia ta nói, người ở đây là biểu huynh của bà nội ta “ quan hệ xa

một chút, chắc không đến nỗi bị quy vào cửu tộc.



Đại Ngưu thấy

Lâm Tiểu Trúc bất an thì mỉm cười lên tiếng “ không sao, chuyện tám năm

trước rồi, huyện lệnh ở đây cũng đã đổi vài người rồi. Ngươi cũng chỉ là bà con xa, không có việc gì đâu. Chúng ta không nói thì sẽ không ai

biết “



Ba người đi xuyên qua sân đến chỗ sương phòng, Lâm Tiểu

Trúc do dự một lát rồi đẩy cửa ra. Hai nam nhân nhìn thấy vàn giường

trống trơn bên trong thì sửng sốt nhưng vẫn dìu lão nhân, để hắn nằm

xuống. May mắn trước khi đi, Lâm Tiểu Trúc đã lau bàn và giường sạch sẽ, nếu không không ai dám nằm lên.



Đại Ngưu nhìn quanh căn phòng,

cảm khái nói “lúc đó quan phủ định bán nơi này, cho nên đồ đạc trong

phòng đều mang đi hết, chỉ để lại vài thứ cơ bản, nào ngờ mọi người sợ


Vừa rồi nàng không để ý hai nam nhân kia lắm,

còn những người này thì từ cách ăn mặc, hành vi cử chỉ…không giống hạ

nhân chút nào, mà như là người làm thuê trên trấn. Lâm Tiểu Trúc quay

đầu, cao thấp đánh giá lão nhân một chút, thấy kiện áo choàng màu xám

hắn mặc hôm qua không thấy đâu, trên người chỉ có một bộ áo ngắn màu

xanh, liền hỏi “ quần áo trên người ngươi đâu ? “



Lão nhân không chút để ý, vung tay lên “ bán “



Lâm Tiểu Trúc nghẹn họng, không để ý lễ tiết, chống nạnh, chỉ tay vào sân, hét lên “ có tiền liền mướn người dọn sân sao ? “



“Đúng vậy!” Lão nhân thực bất mãn nói, “mấy tiểu tử kia gạt ta, nói kiện áo

choàng đó đáng giá năm ngàn lượng bạc, nào ngờ lão tử mang đến tiệm cầm

đồ, chỉ cầm được một trăm lượng. Bà nội cha nó, khi trở về, ta nhất định sẽ hảo hảo thu thập bọn họ “



“…” Lâm Tiểu Trúc không biết nói

gì, xem ra lão nhân nhi này không biết dân gian khó khăn thế nào, hơn

nữa quần áo gì mà tới năm ngàn lượng chứ ? hôm qua nàng thấy kiện áo

choàng kia ngay cả thêu hoa cũng không có, chẳng qua là bằng tơ lụa

thôi, có gì đáng giá đâu.



“ Ngươi trả tiền cho tửu quán chưa ? “ Lâm Tiểu Trúc lại hỏi



“ Ân, đương nhiên, đại gia ta không thể để người ta chê cười là gạt ăn

gạt uống, không những trả mà sáng nay đại gia ta còn ăn sáng ở đó “ lão

nhân phóng khoáng đáp



“Vậy ngươi bây giờ còn thừa bao nhiêu bạc?” Lâm Tiểu Trúc hoài nghi hỏi.



Lão nhân đào đào trong lòng, lấy ra một chút bạc vụ, híp mắt đếm “ hình như còn chừng hai mươi lượng “



Lâm Tiểu Trúc ngẩng mặt nhìn trời. Nàng bán mạng cũng chỉ được hai trăm năm mươi văn tiền đồng, mà vị đại gia này, chỉ mới nửa ngày, chỉ ăn hai bữa cơm và tìm người quét dọn phòng ở đã tiêu tốn hơn tám mươi lượng bạc.



Thế gian này còn có công đạo không ?



Quên đi, mặc kệ . Nàng cũng không năng lực đi quản. Vị lão gia này chắc chắn là kẻ có tiền, so với Viên Thiên Dã có khi còn hơn.



Di, không đúng nha! Nàng quay đầu, nhìn lão nhân: “Ngươi quét tước phòng ở làm gì? Ngươi muốn ở chỗ này luôn sao?”