Biết Vị Ký

Chương 41 : Dặn dò

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


“Đúng rồi. Ta muốn ở

đây cho đến khi có người đến tìm ta “ lão nhân vuốt râu, hừ một tiếng

rồi nói tiếp “ bọn họ không tới tìm gia, có lý nào gia lại chủ động tìm

bọn họ ? “



“Ách, được rồi.” Lâm Tiểu Trúc đau đầu xoay người,

“vậy ngài cứ ở đây đi, muốn ở bao lâu cũng được, dù sao viện này cũng bỏ trống. Ta đi đây “ lão nhân nhi này tuy bộ dạng giống gia gia kiếp

trước của nàng nhưng tính tình thì khác xa vạn dặm.



“Này uy uy ,

nha đầu, ngươi đi đâu ? “ lão nhân vội vàng níu tay áo nàng “ ngươi mang lão nhân ta trở về sao có thể chuyện gì cũng không quản mà bỏ đi chứ ?

tối qua còn bỏ lão nhân ta ở đây một mình, ngươi quá vô trách nhiệm rồi “ nói xong vuốt râu, tà nghễ liếc nhìn Lâm Tiểu Trúc “ tuy nhiên coi như

ngươi cũng có chút lương tâm, hôm nay còn biết đến xem lão nhân ta có bị đói chết hay không “



“…” Lâm Tiểu Trúc rũ tay áo đáp “ lão nhân

gia ngài hiện tại đã có tiền, có thể mướn vài người giặt đồ, nấu cơm,

hầu hạ ngài. Hai mươi lượng bạc kia, nếu ngài tiết kiệm một chút thì có

thể đợi đến lúc người nhà đến tìm ngươi. Ta còn có việc phải làm, không

thể lúc nào cũng ở đây với ngươi “



“ Không được, ta chỉ thấy

ngươi nhìn thuận mắt thôi “ lão nhân phản đối “ ngươi nhìn mấy người này xem, tay chân thô thiển, ngay cả việc nặng cũng làm không xong, sao có

tư cách hầu hạ gia “



Làm như mình được chọn để hầu hạ hắn là vinh hạnh to lớn lắm không bằng.



Lâm Tiểu Trúc dở khóc dở cười nhưng cũng rất hiếu kỳ, mở to mắt nhìn lão

nhân “ ngài từ đâu đến ? sao có thể lạc mất người của mình ? hay là ngài cho người đến nhà truyền tin để người nhà tới đón lão nhân gia người ah “



Lão nhân liền như khí cầu bị lủng lổ, cúi đầuu rầu rĩ nói “

gia tức giận bọn họ nên một mình bỏ đi. Mướn xe ngựa chạy tới trấn nhỏ

này, uống rượu trong tửu quán cả buổi mà mấy tên tiểu tử kia vẫn chưa

đến tìm gia. Lúc này gia thực sự rất tức giận. Hừ, lão tử sẽ ở đây,

không tìm thấy gia, xem bọn họ gấp đến mức độ nào “ nói xong lại hưng


“Tiểu cô nương, ngươi đi mua đồ ăn sao?” vừa đi vào ngõ nhỏ liền gặp Đại Ngưu, hắn nhìn thấy trên tay

Lâm Tiểu Trúc cầm linh tinh liền chào hỏi



“Đại Ngưu thúc.” Lâm

Tiểu Trúc cũng vui vẻ chào hỏi “ngươi có thể giúp ta tìm một người biết

nấu ăn không? Tốt nhất là nam nhân, bao ăn ở, một tháng năm lạng bạc”

với tính tình của lão nhân kia, không có người hầu hạ là không xong, có

người chiếu cố cho hắn, nàng cũng an tâm hơn.



“Ngươi muốn mướn người?” Đại Ngưu đánh giá Lâm Tiểu Trúc. Hôm nay nàng mặc quần áo trong trang, không phải bộ đồ cũ nát hôm qua.



“Là lão gia tử mà hôm quan ngươi và Lưu nhị gia đã đưa về giúp” Lâm Tiểu

Trúc giải thích. Lão nhân đến tửu quán trả tiền, Đại Ngưu không có lý

nào không biết “lão gia tử muốn ở lại cho đến khi nào có người đến tìm

hắn mới rời đi, mà ta lại không rảnh cho nên mới tìm người giúp hắn, cho đến khi hắn rời đi mới thôi”



Đại Ngưu nghĩ nghĩ, cười nói: ” vừa đúng lúc ta có đường đệ bà con xa, người thành thật lại chịu khó cũng

đang muốn tìm việc, để ta giới thiệu hắn được không?”



“Vậy bây giờ ngươi có thể gọi hắn đến không? Ngươi cũng biết chỗ rồi, bảo hắn đến thẳng đó là được”



“Được, ta đi gọi hắn đến” Đại Ngưu liền quay đầu đi về phía nhà hắn.



Lâm Tiểu Trúc về nhà, thấy sân viện đã sạch sẽ hẳn, mấy người làm công cũng đã rời đi, lão đầu nhi thì nhàn nhã ngồi trên ghế dựa trong sân chờ

nàng về.



“Mua cái gì về ăn vậy?” thấy Lâm Tiểu Trúc tiến vào, lão đầu liề vội vàng tiến tới, nhìn thấy mấy thứ nàng mua trong giỏ thì há

hốc mồm, mở to mắt hỏi “ngươi cho ta ăn mấy thứ này?”



“Đúng vậy?” Lâm Tiểu Trúc trừng mắt “ngài quên những gì ta nói với ngài rồi sao?”

nói xong không để ý tới hắn, mang mấy thứ vừa mua vào phòng bếp.