Biết Vị Ký

Chương 45 : Mọi việc cứ theo lẽ thường

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


Quả nhiên, vừa ăn cơm chiều xong, Viên Thập đã tới tìm ‘Lâm Tiểu Trúc có ở đây không ? công tử gọi ngươi “



Lâm Tiểu Trúc chạy ra ngoài trong ánh mắt lo lắng của Tô Tiểu Thư, đi theo

Viên Thập đến viện của Viên Thiên Dã. Tuy ngoài mặt vẫn trấn định tự

nhiên, còn tán gẫu vài câu với Viên Thập nhưng nhịp tim đập thình thịch

đã tiết lộ sự khẩn trương của nàng.



Dẫu đã sớm đã nghĩ tới và

cũng có chuẩn bị nhưng khi chuyện xảy ra, vẫn nhịn không được mà lo

lắng, không biết Viên Thiên Dã có phát hiện ra việc nàng đến Thanh Khê

trấn chưa, nếu biết thì sẽ xử trí nàng thế nào. Vừa đi vừa cố trấn an

bản thân, khi tới viện của Viên Thiên Dã thì Lâm Tiểu Trúc cũng đã trấn

định lại. Dù tiến hay lùi thì trên đầu cũng bị treo sẵn cây đao, khẩn

trương có ích lợi gì đâu, cùng lắm là không được ở đây nữa thôi.



Viên Thiên Dã hôm nay không giống mọi ngày, trên người mặc cẩm bào xanh đen, ống tay áo còn thêu vân văn bằng chỉ tơ vàng, càng làm nổi bậc làn da

trắng nõn, càng làm hắn thêm tuấn mỹ. Nhưng dù bào phục xinh đẹp cũng

không dấu được vẻ mệt mỏi trên mặt hắn



“Lâm Tiểu Trúc ra mắt công tử.”



Nghe thanh âm của Lâm Tiểu Trúc, Viên Thiên Dã ngẩng đầu, nhìn thẳng nàng, khóe miệng vểnh lên “ gần đây thế nào ? “



“Hồi công tử, Tiểu Trúc rất tốt.” Lâm Tiểu Trúc thong dong trả lời, thành thành thật thật rũ mắt, không nhìn thẳng hắn.



Lẳng lặng nhìn Lâm Tiểu Trúc hồi lâu, thấy nàng đứng trước mặt mình vẫn bình thản, ung dung, Viên Thiên Dã âm thầm gật đầu tán dương “ trước ta đã

nói phạt ngươi sau giờ cơm chiều đến hậu viện gánh nước, như vậy bắt đầu từ giờ đi “ nói xong cũng không xoay người, chỉ hướng sau vai hắn “ ở

đó có hai bồn nước, ngươi đổ đầy nước vào đó là có thể trở về “



Lâm Tiểu Trúc nhìn theo tay hắn chỉ, vừa thấy không khỏi đổ rút một hơi.

Trước cửa phòng Viên Thiên Dã là hai bồn nước lớn, cao tới ngang ngực

nàng, tuy nàng không thấy rõ đường kính lớn bao nhiêu nhưng có thể khẳng định tuyệt đối không nhỏ. Muốn đổ đầy nước hai cái bồn này e là thắt

lưng, cánh tay…toàn thân nàng ngày mai sẽ không thể nâng lên được ah.



“ Nếu đổ không đầy thì sao ? “ Lâm Tiểu Trúc mặt mày thiểu não nhìn Viên

Thiên Dã. Nếu giả đáng thương mà công việc được giảm thiểu, nàng cũng

không ngại diễn trước mặt Viên Thiên Dã


“ Dạ “

Viên Thập lên tiếng, đi đến bên bồn nước, rút cái nút dưới đáy bồn ra,

nước từ trong bồn liền chảy vào dòng suối nhỏ bên cạnh.



Nhìn bồn nước cạn dần, Viên Thập thấp giọng nói “công tử, chuyện kia tính thế nào?”



Viên Thiên Dã liếc nhìn Viên Thập một cái “ sao ? ngươi sợ ta xử trí Lâm Tiểu Trúc sao?”



“Không, không, thuộc hạ không dám.” Viên Thập cuống quít giải thích, “Thuộc hạ

chỉ là..chỉ cảm thấy chuyện này Lâm Tiểu Trúc cũng không quá đáng, nàng

tuy có đi Thanh Khê trấn nhưng không có chạy trốn mà”. Bị Viên Thiên Dã

nhìn chăm chú, thanh âm của Viên Thập nhỏ dần, trán đổ mồ hôi. Công tử

tuy khoa dung nhưng lại rất nguyên tắc, có một số việc, không phải hắn

có thể xen vào.



Thấy ánh mắt Viên Thập trong suốt, không pha lẫn

tình cảm khác, Viên Thiên Dã mới thu hồi ánh mắt, nhớ tới Lâm Tiểu Trúc

từng nói “ thỏ chết chó săn bị nấu “, hắn trầm ngâm một hồi mới cao

giọng nói “ Viên Thành “



“Có thuộc hạ.” Viên Thành không biết từ góc nào xông ra, thi lễ với Viên Thiên Dã



“Truyền ta lệnh, phạt hộ vệ tuần sơn mỗi người năm mươi quân côn “ Viên Thiên

Dã thanh âm lạnh lùng “ sơn trang này xây dựng đã ba năm, thế nhưng lại

xuất hiện sơ hở lớn như thế, lần này nếu không phải do Lâm Tiểu Trúc

phát hiện thì không biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì”



“Dạ” Viên Thành lên tiếng, thấy Viên Thiên Dã không nói gì lại hỏi “chỗ kia có cần bịt lại không?”



Viên Thiên Dã vô thức gõ tay lên thành ghế “không cần, mọi việc cứ để như

bình thường, đừng để Lâm Tiểu Trúc phát hiện ra gì. Có thể được vị gia

kia coi trọng, nhiều người cầu mà không được nha. Nhưng vị kia chơi trò

nhân gian, rốt cuộc là có mấy phần thật tình, mấy phần thưởng thức đối

với Lâm Tiểu Trúc thì chưa biết. Cứ đi bước nào tính bước đó đi, còn tùy vào phúc phận của nàng. Chúng ta chỉ có thể để ý mà thôi”



“ Chỉ sợ vị gia kia có thể từ Lâm Tiểu Trúc mà tra ra sơn trang chúng ta “ Viên Thành lo lắng nói