Biết Vị Ký

Chương 46 : Muốn diễn gì đây?

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


Viên Thiên Dã vô tình cười cười “ ngươi không biết vị gia kia mới nói vậy.

Vị kia nhìn như mơ hồ, tính tình như tiểu hài nhi nhưng thiên hạ này, có chuyện gì mà giấu được hắn chứ. Ngươi cho là chúng ta ở đây làm gì, hắn không biết sao? Chẳng qua là muốn khôn sống mống chết thôi. Công bằng,

im lặng xem xét, ai có bản lĩnh thượng vị, chỉ cần không gây đại họa

chết người, không nhiễu loạn dân chúng thì hắn mặc kệ”



Nhớ lại

chuyện vị gia kia làm mấy năm qua, Viên Thành kính nể liếc mắt nhìn Viên Thiên Dã “ công tử cao kiến . Theo thiển ý của thuộc hạ, nếu vị gia kia biết được việc làm của công tử cũng không phải chuyện xấu, nói không

chừng còn vì thưởng thức công tử, yêu quý tài hoa của công tử mà dốc hết sức hỗ trợ chúng ta nha. Như thế công tử có thể khôi phục thân phận,

không cần phiêu bạt bên ngoài”



Viên Thiên Dã thản nhiên nói “ mọi việc đều phải dựa vào chính mình mới có thể bền vững, nhờ vào người

khác, có thể thành mà cũng có thể thất bại thảm hại, còn về thân phận…

»hắn khinh miệt nở nụ cười “ không có nó, ta đâu có mệt mỏi như bây giờ. Sở dĩ làm mọi chuyện cũng vì cừu hận mà thôi, không liên quan tới thân

phận”



Viên Thành im lặng. Với tài năng cùng tâm tính của công tử, quả thậ không cần dùng thân phận để có được tiền tài và phú quý, nhưng

thực ra không thể tuyên bố thân phận cũng là cho hắn phải mang rất nhiều gánh nặng…



Viên Thiên Dã chuyển đề tài “ truyền lời của ta, nếu

vị gia kia chủ động tìm tới cửa, bất kỳ kẻ nào cũng không được quấy

nhiễu lão nhân gia hắn “



“ Dạ “ Viên Thành đáp. Sợ những lời vô ý vừa rồi của mình làm Viên Thiên Dã không vui, cũng chuyển đề tài “ còn

có mười ngày nữa là mấy đứa nhỏ đã huấn luyện được một tháng, trong

trang sẽ tiến hành kiểm tra, đánh giá. Bên phía nam hài, Ngô Bình Cường

có biểu hiện tốt nhất, còn trong đám con gái thì có Lâm Tiểu Trúc. Đối

với việc này công tử có gì phân phó không?”



Viên Thiên Dã khoát tay “ không có gì, mọi việc cứ tiến hành theo bình thường đi “



Viên Thành do dự trong chốc lát, lại hỏi: “vậy Ngô Thái Vân kia, khi kiểm tra đánh giá có cần bố trí chút chướng ngại không?”



“Không cần. Lúc trước giữ nàng lại là vì an ủi Ngô Bình Cường, bây giờ nàng

vẫn còn tác dụng, không cần quá mức chú ý. Còn Lâm Tiểu Trúc, cũng đừng
Viên Ngũ, Viên Thập, dù có luyện thành tuyệt thế võ công thì chẳng qua

cũng chỉ là đổi sang họ Viên và ban cho cái tên mà thôi.



Mà hiện

tại, tuy rằng Tiết lão gia tỏ vẻ không mang nàng theo nhưng Lâm Tiểu

Trúc có trực giác, hắn là ánh mặt trời chiếu sáng cho cuộc sống đang u

ám vì bị Viên Thiên Dã nắm trong tay, nếu nàng không gắt gao bắt lấy, có lẽ cả đời này không có hi vọng nữa.



Thấy Lâm Tiểu Trúc nhanh tay lượm củi rồi chạy lên núi, trong mắt Tô Tiểu Thư tràn đầy sầu lo, há

miệng nhìn theo nàng, tính nói gì đó rồi lại thôi.



Lâm Tiểu Trúc

thuần thục đi rất nhanh qua thông đạo, vào hậu viện hoang vu rồi lại

quen thuộc vượt qua bức tường, đi thêm một đoạn ngắn, vượt qua dòng suối nhỏ, xuyên qua hai cái ngõ nhỏ là đến trước cửa viện kia.



Nàng

rất hạn chế việc đột nhiên mất ở đường nhỏ, hi vọng có thể che giấu cái

miệng giếng kia. Tuy nàng từng hoài nghi Tiết lão gia tử biết thân phận

của nàng, biết nàng đến từ đâu, thậm chí còn hoài nghi hắn là do Viên

Thiên Dã an bài. Bởi vì hắn chưa từng hỏi hành tung của nàng, cũng không hỏi chủ tử cùa nàng là ai. Nhưng nàng cảm thấy hắn biết hay không là

một chuyện, còn mình phải tính toán lại là chuyện khác. Chỉ cần nàng cố

gắng hết sức, kết quả thế nào thì tùy ông trời nhưng nếu nàng không làm

gì hay làm không được tốt thì đó là lỗi của nàng, mà nàng sẽ không cho

phép mình mắc sai lầm như vậy.



Hôm nay Trương Đông không có ở

ngoài viện quét rác mà trong viện vang lên tiếng nói chuyện của hắn cùng Tiết lão gia tử. Lâm Tiểu Trúc đi vào phòng bếp thì thấy Tiết lão gia

tử đứng bên cạnh bàn, lớn giọng nói “nhanh nói bọn họ dọn cho xong đi,

động tác mau một chút” Trương Đông thì đang lấy đồ vật từ trong hai cái

sọt để lên bàn, miệng hỏi “mấy cái này để chỗ nào? Để làm gì?”



Nhìn một đống đồ vật để trên bàn, Lâm Tiểu Trúc nghi hoặc trừng mắt: chuyện gì đây?