Biết Vị Ký
Chương 49 : Rống đến rống đi
Ngày đăng: 09:32 18/04/20
Lâm Tiểu Trúc biết
đây cũng là một bài kiểm tra liền buông đũa, nghĩ nghĩ nói “trên đời này luôn có nhiều nguyên liệu nấu ăn đặc thù, có thể làm ra mỹ vị nhưng
những mỹ thực đó chỉ những người có tiền lại trong lúc cơ duyên xảo hợp
mới ăn được mà thôi. Nếu dùng nguyên liệu nấu ăn đặc thù làm ra mỹ vị
thì ngoại trừ tán thưởng một tiếng cũng không thấy có gì đặc biệt hơn
người nhưng nếu dùng nguyên liệu bình thường mà làm ra mỹ vị, đó mới
chính là cao thủ nấu ăn ah”
“Nói đúng lắm” hôm nay Lâm Tiểu
Trúc quá mức xuất sắc nên giờ nàng nói thế nào, Tiết lão gia tử cũng
không thấy kỳ quái “giống như lời ngươi nói, đem rau cải bình thường chế biến thành sơn trân hải vị, đó mới là đại sư chân chính”
Lâm Tiểu Trúc im lặng. Làm được như thế, nói dễ hơn làm nha. Lúc trước nàng từng nghe nói qua việc đem rau cải trắng chế biến như sơn trân hải vị
nhưng để làm được như thế không chỉ phải cực chú ý mà chi phí cũng không nhỏ, dân bình thường sao có khả năng ăn được. Nhưng nghĩ tới những món
ăn chay trước kia, thêm món bí đao thông thường cũng được Lý Duy Trụ xào đến người ta thèm nhỏ dài, nàng liền bình tâm lại. Dù thế nào, có thể
học nấu ăn, đem những thứ bình thường nấu thành mỹ vị, thỏa mãn sở thích ăn uống của mình cũng làm cho người khác vui vẻ là đủ rồi
“Đến, cứ lo nói chuyện, ăn hết con cá này đi đã” Tiết lão gia tử thúc giục
Nhớ tới mình hôm nay không thể nấu cơm cho Tiết lão gia tử, mà hắn lại
không quen ăn cơm Trương Đông nấu, Lâm Tiểu Trúc lắc đầu “không cần, ta
nếm thử một miếng là được, giữ lại để ngài ăn cơm chiều đi”
Con cá này ngon như vậy, cho dù Tiết lão gia tử ăn hết món ngon trong thiên hạ vẫn nhịn không được muốn ăn thêm, mà Lâm Tiểu Trúc còn nhỏ lại biết
ức chế dục vọng của mình để dành phần cho người khác, càng làm Tiết lão
gia tử thêm hài lòng với nàng, không nhường nhịn nữa mà gọi Trương Đại
Ngưu vào tính tiền.
vịt có thận tanh hôi, cần phải làm sạch. . .”
Trương Đông
lắc đầu cười khổ. Lão gia tử này, nấu chút đồ ăn mà suýt chút nữa làm
bay cả nóc phòng bếp. Hắn lại rất không kiên nhẫn, mỗi loại chỉ nói một
lần liền bắt Tiểu Trúc cô nương làm thử. Làm một lần đã muốn nàng làm ra mỹ vị ngon nhất mà hắn đã ăn qua, nếu là vậy thì Tiểu Trúc cô nương
không còn là người nữa mà là thần tiên rồi. Tuy nhiên Tiểu Trúc cô nương cũng thật kiên cường, miệng thì cãi lại nhưng vẫn không nề hà làm lại
một lần lại một lần, cho đến khi Tiết lão gia tử vừa lòng.
Trương Đông tuy không có kiến thức gì nhưng đường huynh hắn là đồ đệ của đầu
bếp trong tửu quán. Hai ba tháng cũng chỉ được luyện xắt củ cải, luyện
đao công, luyện chước công, phân biệt nguyên liệu nấu ăn, cách gọi tên
các món ăn. . . Phải một năm sau mới có thể đứng nấu, không mất mấy năm
luyện tập, không thể làm ra đồ ăn ngon được. Mà lão nhân nhi này, đao
công, chước công đều không dạy, lại chỉ nói hương vị món ăn và cách sử
dụng nguyên liệu có một lần liền bắt Tiểu Trúc cô nương nấu, còn nói
nghe hay lắm là phải có ngộ tính, làm không hài lòng thì lớn tiếng ồn
ào. Trong mắt Trương Đông, hai người giống như là gia gia trêu chọc
cháu, mỗi ngày cứ ầm ỹ với nhau riết rồi trở nên thân quen hơn, Tiểu
Trúc cô nương không gọi sư phụ nữa mà gọi là lão đầu nhi, Tiết lão gia
tử lại như rất thích, mỗi lần bị gọi như vậy, thanh âm sẽ nhỏ hơn nhiều.
“Lão đầu nhi, chúng ta còn thừa bao nhiêu bạc?” Lâm Tiểu Trúc rốt cuộc cũng
làm xong món ăn mà lão đầu nhi hài lòng, thừa dịp hắn uống nước liền hỏi tới vấn đề mình vẫn canh cánh trong lòng. Nhiều vật liệu trân quý như
vậy, khẳng định là tốn rất nhiều bạc nhưng cũng hơn mười ngày rồi, vẫn
chưa thấy thủ hạ của hắn đến tìm, điều này làm nàng rất lo lắng.