Biết Vị Ký
Chương 50 : Bán thực đơn
Ngày đăng: 09:32 18/04/20
Lão đầu nhi lục lọi
túi tiền, lấy vài cái tiền đồng, nhìn nhìn một hồi rồi trừng mắt nói với Lâm Tiểu Trúc “còn thừa mười sáu văn tiền”
Lâm Tiểu Trúc
cũng không lấy làm ngạc nhiên, mấy thứ tổ yến, vây cá. . . đâu phải rẻ,
nên hai mươi lạng bạc có thể kéo dài đến chín ngày đã ngoài ý muốn của
nàng.
Nàng lấy trong lòng ra tám mươi văn tiền, nhét vào tay lão đầu nhi “số tiền này không nhiều lắm nhưng cũng đủ để mua gạo và
thức ăn trong mấy ngày, ngài cầm đi. Không cần mua nguyên liệu nấu ăn
nữa, sư phụ chỉ cần nói hương vị và cách thực hiện các nguyên liệu sắp
tới, sau này có cơ hội ta sẽ tập luyện”
Tuy đây không phải
là tiền nàng bán mình nhưng cũng là một phần ba gia sản của nàng ah. Nếu là trước kia, nàng tuyệt đối sẽ không lấy ra cho lão đầu nhi xem tiền
như cặn bã, tiêu tiền như nước kia. Nhưng trong khoảng thời gian này,
hắn chẳng những không thu tiền học phí của nàng, còn dùng tiền của mình
mua vô số nguyên liệu nấu ăn, dốc lòng dạy nàng trù nghệ, điều này làm
nàng thập phần áy náy. Quan trọng hơn, dù hắn lớn tiếng răn dạy thì nàng vẫn cảm nhận được sự quan tâm thật lòng của hắn, lúc này trong lòng
nàng cũng xem hắn trở thành gia gia của mình. Nếu cần thiết, đừng nói là một phần ba gia sản, có đưa toàn bộ, nàng cũng không tính toán. Sau này nàng được tự do, nhất định sẽ báo đáp hắn.
Tiết lão gia tử
nhìn mấy đồng tiền bóng lưỡng trong tay mình còn mang theo độ ấm, hiển
nhiên là vẫn được người mang theo bên mình, ánh mắt lóe lên, không từ
chối, thu tay lại nói “đi đi” rồi lại trừng to mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc
”nhưng ngươi đừng mong được nhàn hạ, không luyện tập sao được, cho nên
nguyên liệu nấu ăn vẫn phải mua”
“Không phải muốn nhàn hạ.”
Lâm Tiểu Trúc nhăn mặt, “Thật sự là không có tiền thôi. Ngoại trừ chỗ
này, ta chỉ còn một trăm chín mươi văn tiền bán mình, nhưng số tiền đó
không thể động vào. Nếu hạ nhân của ngài không đến, chúng ta vừa phải ăn vừa phải mướn người đi báo tin, đụng một chút đều cần đến tiền ah”
Lão đầu nhi trừng mắt hỏi “lúc trước ngươi đã nói gì?”
“Ta nói cái gì ?” Lâm Tiểu Trúc khó hiểu nhìn hắn.
xài tiền không cần đếm nên chưa từng bán đi thứ gì,thấy mọi người nhìn
mình như nhìn người điên thì nhịn không được vỗ bàn, trừng mắt.
“Ha!” Béo chưởng quầy bật cười, chỉ tay vào cửa, đang muốn đuổi tên điên này
ra ngoài thì bên cạnh đã vang lên thanh âm thanh thúy “chưởng quầy, lời
của lão gia nhà ta, ngươi nghe có lẽ thấy quá mức nhưng thực ra là thế,
lát nữa ngươi nếm thử thức ăn của chúng ta làm sẽ biết. Có đáng giá hai
trăm lượng bạc hay không, chi bằng nếm thử đi rồi nói, ngươi thấy sao?”
Béo chưởng quầy đem tầm mắt chuyển sang tiểu cô nương đang đứng sau lão đầu nhi, vẻ mặt có chút do dự, lời sắp nói ra cũng thu lại. Trong thiên hạ
có rất nhiều kỳ nhân, lão nhân nhi này tuy quần áo không được sang nhưng khí thế lại bễ nghễ, người bình thường không thể sánh được. Thực đơn có thể không mua nhưng đắc tội với người vẫn là không tốt, lập tức nói “vị tiểu cô nương này có lẽ nói thật nhưng tiểu điếm tiền vốn không nhiều,
buôn bán nhỏ, thực sự không mua nổi thực đơn giá hai trăm lượng bạc. Hay là các vị đến tửu lâu khác xem sao?”
Tửu lâu ở Thanh Khê
trấn, Tiết lão gia tử đã đến gần hết, cũng vì thấy nơi này trang hoàng
khí phái, có chút tài lực nên hắn mới tìm tới. Nghe chưởng quầy khách
khí nhưng thực ra là từ chối, hắn vốn nóng tính liền vỗ bàn tính mắng
chửi người. Lâm Tiểu Trúc vội vàng xoa lưng trấn an hắn rồi nói với béo
chưởng quầy “thực ra không mua cũng không sao, chẳng qua chỉ muốn chứng
minh vừa rồi chúng ta cũng không phải nói bừa nên thỉnh chưởng quầy nếm
thử đồ ăn chúng ta làm, miễn cho có người lại nói chúng ta điên khùng
hay lừa gạt tống tiền” . Tiết lão gia tử nghe nàng nói vậy thì bình tĩnh hơn, chỉ tức giận liếc béo chưởng quầy một cái mà không hề đứng dậy,
nàng liền bồi thêm một câu “hơn nữa, mua bán thôi mà, vẫn có thể thương
lượng mà, đúng không?”
Lời này không chỉ làm cho Tiết lão
gia tử ngồi yên mà béo chưởng quầy cũng thoải mái hơn. Giá cả có thể
thương lượng mà hắn cũng tò mò, muốn nếm thử món ăn mà lão gia kia bán
tới hai trăm lượng bạc như thế nào, liền nói “nếu thế, chi bằng cô nương làm chút đồ ăn để chúng ta nếm thử cũng coi như tăng thêm kiến thức”
“Ta cũng muốn nhìn xem tiểu cô nương ngươi có thể làm ra dạng đồ ăn gì mà
dám khoa trương như thế, mở miệng đã đòi hai trăm lượng bạc, còn nói đồ
ăn người khác làm không ngon” . Một thanh âm đùa cợt vang lên từ cửa
sau, mọi người quay đầu thì thấy một trung niên nam tử mình còn quấn tạp dề đang phẫn uất nhìn chằm Lâm Tiểu Trúc, hiển nhiên đây là đầu bếp của tửu lâu này.