Biết Vị Ký
Chương 62 : Ta thực có thể ăn
Ngày đăng: 09:32 18/04/20
Lâm Tiểu Trúc cảm thấ những lời của Mã giáo tập như nhằm vào nàng. Cái gì
mà đầu óc thông minh, cái gì mà linh tính, cái gì mà đầu cơ trục lợi?
toàn bộ chẳng phải đang nói nàng sao? Trước giờ nàng chưa hề giao tiếp
cũng chưa từng đắc tội hắn nha, sao hắn cứ nhằm vào nàng vậy chứ? Xuyên
qua nơi này, có khổ nào mà nàng chưa từng trải qua? Chịu khổ thôi mà?
Nhỏ như con thỏ, hù dọa ai chứ?
Mã giáo tập dùng ánh mắt sắc bén liếc mọi người một cái “trong chúng ta, hình như có người không
chịu được khổ, không chịu được mệt, làm chút chuyện đã kêu khổ rầm trời
rồi, đúng không?” nói xong chỉ tay vào một người trong đám nam hài
”Dương Vũ, ngươi đi ra”
Nam hài kia bỗng dung bị điểm danh, có chút giật mình, ngây ngốc một hồi mới bước ra đứng trước mặt Mã giáo tập
Lâm Tiểu Trúc thấy nam hài kia bộ dáng mập mạp trắng trẻo y như một cái
bánh bao bự thì không khỏi có chút kinh ngạc. Bởi vì đám nhỏ này đều ở
nơi sơn thôn hẻo lánh, ăn uống không đủ lại đang tuổi trưởng thành nên
đa phần nam hài đều có thân hình cao gầy, khó có người mập mạp như tiểu
tử này.
Dương Vũ cũng rất ngoan, bị Mã giáo tập bắt rời hàng ngũ liền đứng yên cúi đầu, bộ dạng như nàng dâu nhỏ bị ủy khuất.
“Trong kỳ kiểm tra đánh giá vừa rồi, ngươi dù là học viết chữ hay học quy củ
đều rất lười biếng, không chịu được khổ, không chịu được mệt, có phải
không? Nhìn ngươi như vậy đã biết là kẻ hết ăn lại nằm rồi, vậy mà ngươi còn dám ghi danh vào trù nghệ ban? Ngươi có biết học nấu ăn là chuyện
vất vả thế nào không hả? ta hiện tại cho ngươi một cơ hội, nếu ngại mệt
sợ khổ thì có thể lập tức rút lui, vẫn còn kịp”
Dương Vũ vẫn đứng yên không nhúc nhích. Thấy hắn đứng yên, sắc mặt Mã giáo tập cũng
tốt hơn một chút nhưng vẫn trầm giọng nói “nếu không đi thì hãy chuẩn bị tinh thần chịu khổ đi. Ta hỏi lại lần nữa, ngươi có thể chịu khổ được
không”
Dương Vũ do dự một lát rồi đáp, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu “dạ được”
Mã Giáo Tập nghe hắn trả lời như vậy, tức giận quát “lớn tiếng nói là ngươi có thể chịu khổ”
phương thức tự nguyện. Bây giờ bắt đầu phân tổ đi, mỗi một tổ tự xếp
thành một hàng”
Lâm Tiểu Trúc rất tán thành việc phân tổ thi đấu, khích lệ cạnh tranh, chỉ có như vậy mới thúc giục mọi người tiến
tới nhưng nghe tới tự do phân tổ là nàng lại choáng váng.
Có bốn nữ hài tử cùng trúng tuyển, mà các nàng đều không quen đám nam hài, không thể nào chạy tới chỗ người ta yêu cầu bọn họ gia nhập đội ngũ.
Cho nên chỉ có thể tự mình làm thành một đội, thêm hai nam hài bị đồng
bạn ghét bỏ nữa. Có câu không sợ kẻ thù mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Đao công, chước công đều là công việc tốn nhiều sức lực nhất,
các nàng đã khí lực không bằng ai, thêm hai nam hài bị loại bỏ như thì
làm sao có khả năng thắng người ta? Nếu vậy thì mỗi ngày phải quét sân
rồi. Thực ra chuyện này cũng không có gì nhưng nếu mỗi ngày đều quét sân thì giống như các nàng tới trù nghệ ban không phải để học nấu ăn mà làm nha đầu quét nhà rửa sân a.
Nhưng bày tỏ nghi ngờ là phạm
quy của sơn trang, hơn nữa Lâm Tiểu Trúc cũng không muốn ra mặt. Mã giáo tập đã bất mãn với nàng, vẫn cho là nàng đi cửa sau, nếu còn ra mặt
tranh luận với hắn thì chỉ làm cho các giáo tập ghét nàng nhiều hơn.
Quên đi, chịu thiệt một chút vậy.
Đám nam hài la lên ầm ầm, dường như đều muốn cùng một tổ với Ngô Bình Cường, còn bên đám con gái thì im re.
“Lâm Tiểu Trúc, ta muốn cùng một tổ với ngươi” Chu Ngọc Xuân đầy nghĩa khí lên tiếng
“Uh, chúng ta cùng một chỗ.” Lâm Tiểu Trúc mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía
Ngô Thái Vân. Ngô Thái Vân thực có thể tìm Ngô Bình Cường để nương tựa.
Từ sau khi cùng Lâm Tiểu Trúc náo loạn, Ngô Thái Vân ở trước mặt vẫn nói
nói cười cười nhưng sau lưng thì không để ý tới ai. Hơn nữa hôm nay nàng bị tứ ban ghét bỏ mới đến chỗ nhất ban, cũng là vì Ngô Bình Cường. Nàng cũng nguyện ý ở chung một tổ với đám nam hài chứ không muốn ở cùng với
địch nhân Lâm Tiểu Trúc. Cho nên vừa nghe Mã giáo tập nói xong liền
không chút do dự đi tới,ngọt ngào gọi Ngô Bình Cường “ca ca”
Một đám nam hài giọng ồm ồm như vịt đực bỗng nhiên vang lên thanh âm thanh
thúy của nữ nhân làm cả sân nhất thời yên tĩnh lại, ai nấy đều nhìn về
phía nàng.