Biết Vị Ký

Chương 7 : Cháo thần tiên

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


Lão nhân râu dê chán ghét liếc Tần thị một cái, không kiên nhẫn phất tay nói “tránh xa ra, tránh xa một chút”



“Khụ khụ khụ…” Bên cạnh truyền đến tiếng ho nhẹ liền thấy thiêu niên dùng

một cái khăn tinh mỹ che miệng, nghiêng người ho khan. Lão nhân râu dê

thấy vậy liền khẩn trương đến trước mặt hắn, nhẹ giọng hỏi “không có

việc gì chứ?”



Thiếu niên khoát tay, nâng mắt, hứng thú hỏi Lâm Tiểu Trúc “ta hỏi ngươi, vì sao ngươi lại nghĩ ta có thể là chủ nhân?”



Lâm Tiểu Trúc có chút thất vọng nghe hắn hỏi vậy hai mắt sáng rỡ hẳn lên,

nàng nhìn thiếu niên, tươi cười như đóa hoa nở rộ dưới ánh mặt trời làm

cho tâm tình của thiếu niên tốt lên không ít, nhẹ giọng nói “ta thấy

người còn giống quý nhân hơn cả hắn”



Lão nhân râu dê nghe vậy thì ngẩn người, chậm rãi thẳng lưng, tận lực bày ra vẻ uy nghiêm, thanh

thanh giọng hỏi “dựa vào cái gì mà thấy được?”



Nhìn lão nhân râu

dê ra vẻ, Lâm Tiểu Trúc trong lòng buồn cười, hai mắt tít lại “vị ca ca

này ngồi ở chỗ kia liềm cảm giác hắn cái gì cũng không sợ, còn bá bá

người thường hay liếc mắt nhìn ca ca, tựa hồ như sợ hắn không hài lòng

chuyện ngươi làm”. Nói xong còn tự nổi da gà, giả vờ làm một tiểu cô

nương thôn quê thật không dễ chút nào ah.



Thiếu niên liếc mắt chế nhạo lão nhân râu dê một cái, trên mặt cũng hiện vẻ tươi cười nhưng rất nhanh đã nhíu mày, lung lay thân hình rồi ho rũ rượi.



Lão nhân

sơn dương liền khẩn trương lên, đi đến sau lưng thiếu niên, vỗ vỗ lưng

hắn, mặt cực kỳ lo lắng hỏi “công tử, người không việc gì chứ?”



Ngữ khí của lão nhân râu dê rất cung kính làm cho mọi người biết lời Lâm Tiểu Trúc nói là đúng.



Tần thị nhìn thiếu niên rồi lại nhìn Lâm Tiểu Trúc, sau đó đẩy nàng một cái “mau chạy về nhà rót chén nước đến đây cho công tử nhuận cổ”



Lâm Tiểu Trúc vẫn không động đậy, nhìn chằm chằm vị thiếu niên kia, hồi lâu mới nói “có phải ngươi bị phong hàn không? Ta làm cho ngươi một chén

cháo, có thể trị phong hàn, muốn hay không?”


Lâm Tiểu Trúc vừa dứt lời,đại hán bên cạnh đã bổ sung ‘đúng vậy công tử, mấy thứ này ta đã nhìn kỹ, đều rất tốt”



Tần thị nghe Lâm Tiểu Trúc nói liền nổi trận lôi đình, không đợi đại hán

nói hết câu đã giơ tay tát cho nàng một bạt tai “ta đánh chết ngươi, xú

nha đầu, dám trộm gạo nếp và đường đỏ của lão nương”



Trung niên đại hán liền bắt lấy cổ tay nàng, trừng mắt hét lớn ‘cút”



Tần thị đang la khóc om sòm bị nắm lại còn đang muốn lăn lộn tại chỗ nhưng

lại bị hét lớn như thế, có chút sợ hãi vội buông tay, rụt mình lại.



Khi Tần thị vung tay tát Lâm Tiểu Trúc, ánh mắt của thiếu niên trầm xuống,

khi thấy nàng thối lui, hắn mới tiếp nhận đũa trong tay Lâm Tiểu Trúc,

chậm rãi ăn cháo. Dù bị toàn thôn dân nhìn chằm chằm hắn cũng không có

mất tự nhiên, động tác ưu nhã thong, không nhanh không chậm.



Nấu

cháo nhìn như dễ dàng thực ra lại rất dụng tâm: nước phải đun đúng nhiệt độ để cháo không quá nát cũng không quá khô, lửa cũng cần phải chú ý,

đầu tiên là cho lửa lớn để đun sôi nước sau đó nhỏ dần, không vội, cứ

vậy cho đến khi thành một chén cháo ngon; thời gian hầm cháo cũng phải

nắm chắc, khi hạt gạo nở bung thì hầm một lát đến khi nước cháo trở nên

sánh lại thì tắt lửa, nếu không hương vị cháo sẽ không đủ, gạo không

cứng thì cũng sẽ bị nát còn mất đi mùi vị đặc trưng. Có thể nói nấu một

chén cháo có thể nhìn ra được tính cách của người nấu, trầm ổn hay

không, cẩn thận hay không, tận tâm hay không…



Mà bát cháo này của Lâm Tiểu Trúc mọi thứ lại vừa đúng. Hạt gạo không quá cứng cũng không

quá nát, hành gừng cay nồng hoa cùng vị chua chua ngọt ngọt của dấm

đường tạo nên hương vị ngon miệng. Cảm giác nóng nóng đi vào bụng, thấm

vào phế phủ. Ăn xong chén cháo, thiếu niên cảm thấy lỗ chân lông toàn

thân đều giãn nở ra, một cảm giác thư sướng không nói nên lời ùa đến…



Nuốt xong ngụm cuối cùng, hắn buông đũa, lấy khăn tay từ trong tay áo ra, tao nhã lau miệng rồi khẽ gật đầu với lão nhân râu dê.