Biết Vị Ký

Chương 70 : Lời bình

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


Du giáo tập nghe vậy

liền thu lại tươi cười, nghiêm túc nói “ Ngô Bình Cường, đây cũng không

phải là cuộc thi hay trận đấu. Học trò của trù nghệ ban, ăn xong món

nào, phải đưa ra bình luận, ghi nhớ chặt chẽ hương vị của nó ở trong

lòng như vậy ngươi mới có thể làm ra hương vị chính tông nhất. Đây là

chuyện mà mỗi học đồ của trù nghệ ban đều phải làm, không thể thoái thác “



Viên Thiên Dã dứt khoát ra lệnh “ Viên Thập, đưa hắn đến thiên thính “



Thấy Ngô Bình Cường đã im miệng, ngoan ngoãn đi theo Viên Thập, Viên Thiên Dã mới quay sang Lâm Tiểu Trúc “ bắt đầu đi “



“ Dạ “ tâm tình của Lâm Tiểu Trúc tốt hơn, chỉ vào gà phù dung trên bàn,

bắt đầu bình luận “ món này, ăn vào có hương vị thịt gà, lại có cả mùi

trứng gà, chắc là lòng trắng trứng. Hai thứ này băm nhuyễn, làm thành

miếng rồi cho vào chảo chiên. Thịt mềm mại, ngon ngọt “



Nói xong, quay sang nhìn Du giáo tập, nàng không biết nói như vậy có hợp quy cách hay không.



Du giáo tập gật đầu khen ngợi “ nói đúng lắm, món này gọi là gà phù dung, cách làm giống như ngươi đã nói “



Lâm Tiểu Trúc tươi cười, chỉ tay vào món lươn xào (sinh sao thiệt ti) nói

tiếp “ món này khi ở trong núi, Tiểu Trúc cũng có ăn qua, hẳn là lươn

xào. Nhưng trước kia là cắt thành từng miếng, dù có cho thêm hành gừng

vẫn có mùi, hơn nữa dễ bị nát, vị ăn cũng không ngon. Du giáo tập lại

cắt thịt thành từng sợi. . . nói tới đây, trong đầu như có gì lóe qua,

cố nghĩ nhưng lại không nghĩ ra. Lâm Tiểu Trúc dứt khoát từ bỏ, nói tiếp “ sợi lươn này hẳn là dùng lửa lớn mà xào nên, cho vào miệng liền tan,

không có mùi tanh nhưng cũng không mất đi vị vốn có, không biết Du giáo

tập làm thế nào mà làm được ? món này hẳn là tốn rất nhiều công phu “



“Ha ha!” Du giáo tập nghe được bật cười thành tiếng, liên tục gật đầu, biểu tình tán thưởng. Một hài tử ở nơi thâm sơn, hẳn chưa từng ăn qua bao

nhiêu thứ ngon nhưng mà lời bình luận lại đâu ra đó, chẳng những nói

được hương vị mà cách chế biến cũng nói được tám, chín phần. Thực sự là

nhân tài hiếm có



Lâm Tiểu Trúc chỉ vào món tiếp theo, không

khỏi nở nụ cười “ đây là măng luộc, chúng ta ở trong núi, thứ này rất
rằng nàng kiêu ngạo tự mãn, tự cho là đúng sao ? nghĩ lại lời nói và cử

chỉ của mình, quả là có chút như vậy.



Bởi vì nàng là người

xuyên qua, bởi vì nàng có hơn hai mươi năm làm người ở kiếp trước, bởi

vì nàng có mấy trăm năm tri thức hơn hẳn những người ở đây, hơn nữa nàng lại được Tiết lão gia tử chỉ điểm, cho nên tự trong đáy lòng, nàng

khinh thường những đứa trẻ cùng độ tuổi ở đây. Cho nên lúc trước nàng

mới ngủ trong lớp học, cho nên nàng mới cho rằng mình muốn vào trù nghệ

ban thì nhất định sẽ vào được, cho rằng việc học nấu ăn rất đơn giản cho nên mới không để một cường địch như Ngô Bình Cường vào mắt, thậm chí

cho rằng người như Viên Thiên Dã mới có thể làm cho nàng có vài phần

kính trọng.



Như vậy gọi là tự tin nhưng cũng không khác gì

tự mãn. Có lẽ Mã giáo tập ở trong lớp đã nhìn ra được tâm tình của nàng, nên mới muốn chỉnh nàng. Nghĩ đi nghĩ lại thì đây chẳng phải là hắn

dụng tâm lương khổ sao ? Sợ nàng sau này luôn tự cho là đúng, kiêu ngạo

tự mãn, không thể tĩnh tâm học tập mà suốt ngày tranh cường háo thắng

cùng người. Mà nàng lại chống đối hắn trước mặt mọi người, làm mất hết

thể diện của hắn.



Dù vậy, đêm nay, Viên Thiên Dã vẫn an bài

việc bình luận, Du giáo tập còn chỉ điểm cho nàng, Những người này, có

thể nói đã nhọc lòng vì nàng. Tuy nàng biết khả năng của mình, cũng cho

rằng với tâm trí của mình, tuyệt đối sẽ không làm cho bọn họ phải lo

lắng. Nhưng sự khuyên bảo tận tình này vẫn làm nàng rất cảm động. Tuy

bọn họ làm đều vì Viên gia, vì đào tạo ra người hữu dụng cho Viên gia

nhưng khi nàng ấn tay và khế ước bán mình thì nàng đã không thể tự làm

chủ cho vận mệnh của mình rồi. Hiện giờ có một chủ tử như vậy, có một sư phụ như vậy còn có thể học thứ mình thích. May mắn quá rồi còn gì.



Suy nghĩ cặn kẽ, Lâm Tiểu Trúc tiến lên, khom người thi lễ với hai người “

thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, kiến thức là vô bờ bến, núi

này cao sẽ có núi khác cao hơn. Điều này Tiểu Trúc hiểu rất rõ. Khổ tâm

của công tử và hai vị giáo tập, Tiểu Trúc hiện giờ đã hiểu. Tiểu Trúc

nhất định sẽ khiêm tốc học tập, chăm chỉ khổ luyện, sẽ không phụ kỳ vọng của công tử và hai vị giáo tập. Tiểu Trúc sẽ ở trước mặt mọi người xin

lỗi Mã giáo tập, xin hắn tha thứ “