Biết Vị Ký

Chương 71 : Lập uy

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


”Chỉ sợ, xin lỗi

trước mặt mọi người thôi còn chưa đủ, ngươi phải làm được những gì Mã

giáo tập nói với ngươi trước kia. Nếu không, dù da mặt lão Mã dày đến

thế nào cũng không thể tự mình thu hồi lời nói của mình ah “ Du giáo tập bật cười, ánh mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc càng thêm nghiền ngẫm.



Trước giờ công tử mua đứa nhỏ đều là từ nơi thâm sơn cùng cốc, cũng đã điều

tra thân thế rõ ràng. Nhưng Lâm Tiểu Trúc này không giống như người xuất thân nơi sơn dã, thái độ thong dong, nói chuyện hợp lý hợp tình, rất

thông minh, thật không hiểu công tử tìm được ở đâu. Hơn nữa, thái độ của hắn rõ ràng là khác với những đứa nhỏ khác, hôm nay còn cố ý phá lệ vì

nàng, vì nàng mà tăng thêm một người cho trù nghệ ban. Công tử cùng Lâm

Tiểu Trúc xem ra là quan hệ không bình thường nha.



“ Dạ “ Lâm Tiểu Trúc khom người đáp.



“ Nếu không, ta giúp ngươi “ Du giáo tập càng nghĩ, càng thấy phỏng đoán

vừa rồi của mình là chính xác. Nếu nữ tử này được công tử thích, chắc sẽ chịu nhận sự giúp đỡ.



“A?” Lâm Tiểu Trúc ngoài ý muốn ngẩng đầu. Tuy nàng biết, cho dù nàng nói không cũng sẽ có người nhịn không

được mà giúp nàng, cũng không thể không cho nàng học đao công a. Nhưng

không ngờ Du giáo tập lại nôn nóng như vậy. Nàng cung kính thi lễ “ đa

tạ ý tốt của Du giáo tập, có điều Tiểu Trúc muốn tự mình thử một lần,

xem có thể bằng chính năng lực bản thân mà hoàn thành nan đề của Mã giáo tập được không “



“ Được lắm, rất có chí khí “ Du giáo tập

tán thưởng, càng thêm hài lòng với Lâm Tiểu Trúc. Nàng có được công tử

thích hay không cũng không ảnh hưởng tới hảo cảm của hắn dành cho nàng.



“ Được rồi, không cần phải bình luận thêm nữa, ngươi trở về suy nghĩ xem

làm cách nào để giải nan đề kia của Mã giáo tập đi “. Viên Thiên Dã lúc

này mới lên tiếng, sau đó quay sang phân phó Viên Thập “ Viên Thập,

ngươi đưa Lâm Tiểu Trúc ra ngoài rồi bảo Ngô Bình Cường vào đây “



“ Dạ “



Viên Thập và Lâm Tiểu Trúc vừa ra tới cửa thì gặp Viên Cửu mà đã lâu Lâm

Tiểu Trúc không thấy. Hắn khom người thi lễ, nhẹ giọng nói “ Ngô Bình

Cường từ lúc đi tới thiên thính thì đứng ngồi không yên. Viên Thập vừa

rời đi, hắn liền lặng lẽ đi tới bên cửa như muốn nghe lén trong này

nhưng không hiểu sao chân vừa bước tới cửa thì rụt lại. Sau đó như đã có quyết định, bình tĩnh ngồi đợi trên ghế, không nhúc nhích “



Viên Thiên Dã gật đầu, khẽ phất tay, Viên Cửu liền nhún chân một cái, nháy
đây ăn chung cùng công tử mà lại ôm bụng đói trở về, vậy chẳng phải quét sạch mặt mũi của bản công tử sao?” Viên Thiên Dã đã khôi phục bộ dáng

ôn hòa, còn nói đùa vài câu, làm cho Ngô Bình Cường đang lo sợ bất an

cũng thoải mái hơn, cảm động đến rơi nước mắt.



Lúc này Ngô

Bình Cường mới nhận ra không biết Du giáo tập đã rời đi khi nào, lúc này mang theo một hộp thức ăn vào, đặt lên bàn. Chính là những món vừa rồi.



Lâm Tiểu Trúc vừa đi vừa nghĩ nên làm thế nào để giải quyết nan đề của Mã giáo tập



“Lúc đó, Mã giáo tập đưa một miếng thịt heo bảo: ngươi, đến cắt miếng thịt

này đi. Sau đó ta dùng dao bén của hắn mà cắt thịt thành từng miếng

mỏng. Nhưng hắn lại nói: không đúng, ngươi cắt sai hết rồi? sao lại

không đúng thì ngươi suy nghĩ cho kỹ rồi hãy theo ta học đao công” nàng

đem tình hình lúc đó nghĩ lại một lượt, rồi nhìn chằm chằm lên nóc nhà,

nhíu mày đúng “hoàn toàn không đúng? Sao lại không đúng chứ? chẳng lẽ

không phải cắt thành miếng mà là cắt thành sợi hay thành cục, nhưng khi

đó hắn đâu có yêu cầu rõ rang đâu”



“” Lâm Tiểu Trúc, ngươi

đã trở lại? Cùng công tử ăn thứ gì ngon không?” bất tri bất giác đã về

tới sân, có người ở phòng bên cạnh nhìn thấy nàng, hâm mộ lớn tiếng hỏi



“Thịt gà phù dung, lươn xào. . .” Lâm Tiểu Trúc kể tên mấy món thức ăn.



“nghe tên đã thấy ngon nha” mọi người ùa ra khỏi phòng, xôn xao nói “mau nói

cho chúng ta biết hương vị thế nào đi” . Đối với chuyện Lâm Tiểu Trúc

gặp Viên Thiên Dã, mọi người đã hỏi rất nhiều lần, lần nào Lâm Tiểu Trúc cũng đều nói cặn kẽ, nhưng cũng chỉ là những tin tức vô vị, vì vậy hiện giờ bọn họ hứng thú với mấy món ăn hơn.



Lâm Tiểu Trúc đương nhiên không từ chối, hưng trì bừng bừng miêu tả từng món một.



“Không ngờ cá còn có thể nấu được như vậy? trước kia ta không thích ăn canh cá nhất. Cha ta vất vả lắm mới bắt được mấy con, nói để cho đệ đệ bồi

dưỡng, còn muốn ta làm sạch sẽ rồi đúng cho đệ đệ. Cứ vậy mà cắt thành

khúc rồi cho vào nồi nấu, ta cảm thấy bên trong có gì đó nhưng cũng

không để ý có sạch sẽ hay không” có người lên tiếng



“Cắt thành khúc? Nấu” lúc này Lâm Tiểu Trúc mới nhớ tới vì sao khi nói tới món lươn xào, trong đầu nàng lại hiện lên gì đó



“A, ta hiểu rồi” nàng đột nhiên vỗ tay la lên