Biết Vị Ký
Chương 79 : Ngươi lại đây
Ngày đăng: 09:33 18/04/20
Dương Vũ là loại
người nào, nhìn biểu hiện hai ngày qua của hắn liền biết. Một lưu manh
chân chính nha, tự tách mình ra khỏi tập thể, không chăm chỉ học tập,
không nói chuyện hay đùa giỡn với ai nhưng thành tích không quá nổi bật
cũng không phải đứng chót, làm cho người ta không tìm ra ưu điểm cũng
không thấy hắn có sai lầm gì.
Đối với người như vậy, Lâm
Tiểu Trúc nghĩ vẫn có cách. Người có ngạo khí thì không thể cưỡng bức,
cách của Chu Ngọc Xuân chẳng những không dùng được còn tạo nên mâu thuẫn gay gắt. Biện pháp duy nhất chính là lợi dụ. Dương Vũ không vào ban nào mà vào trù nghệ ban, hơn nữa còn nói với Mã giáo tập, hắn “có thể ăn”,
thân thể của hắn mập ù như vậy, cũng biết là người thích ăn. Vậy thì tốt rồi. Treo một củ cà rốt trước mắt hắn, hắn không thể không chạy nha.
“Hừ.” Bị Chu Ngọc Xuân chỉ trích như vậy, Dương Vũ quả nhiên rất khó chịu
nhưng hắn cũng không muốn cãi nhau với nữ nhân, đang tính xoay người rời đi thì nghê Lâm Tiểu Trúc lên tiếng khiển trách lại bị Hạ Sơn kéo lại
nên hắn mới dừng chân.
Lâm Tiểu Trúc cười tủm tỉm nói: “Dương Vũ, không biết lần trước Mã gió tập làm món trứng kia, ngươi có ăn không?”
Trong đám người ở đây, chỉ có Lâm Tiểu Trúc làm Dương Vũ thấy thuận mắt. Nàng ngoại trừ có khả năng nấu nướng còn có tài lãnh đạo. Tuy hắn lười đến
tận xương tủy nhưng vẫn trả lời nàng “có ăn”
“Ta nói cho ngươi biết ngày đó ta và Ngô Bình Cường đã được ăn những món gì ở chỗ công tử nha” Lâm Tiểu Trúc mỉm cười nói
Quả nhiên nghe nói vậy, hai mắt Dương Vũ liền sáng như đèn lồng nhưng rất
nhanh liền tắt, thản nhiên nói “nghe thì có ích gì, dù sao ta cũng không được ăn”
“Chưa chắc nha. Ngươi có nhớ khi nói chuyện, công
tử đã nói, được ăn chung với hắn không chỉ có thành tích tốt mà quan
trọng nhất là tiến bộ. Ta nhìn ra được ngươi là người thông minh, tuyệt
đối không dưới Ngô Bình Cường. Nhưng do trước kia ngươi làm biếng, làm
gì cũng không dụng tâm nên người khác mới vượt qua ngươi. Nếu ngươi để
tâm một chút, chịu khó một chút, ta nghĩ ngươi sẽ làm mọi người phải
nhìn ngươi với cặp mắt khác. Lần tới có thể sẽ được ăn chung với công tử không chừng. Ngươi đừng nghi ngờ ta. Ngươi nhìn xem, trong trù nghệ ban chúng ta còn có những nam hài khác, người nào chẳng đang cố gắng thể
hiện khả năng của mình chứ. Thể hiện ra hết thì sẽ không còn gì nữa.
Nhưng ngươi lại khác, chỉ cần cố gắng một chút, biểu hiện thật tốt, đến
lúc đó người có tiến bộ nhất chính là ngươi, sẽ có cơ hội được ăn những
món ngon ở chỗ công tử. Ta nói, những món ăn đó. . .”
Nàng không quản Dương Vũ có nghe hay không, lần lượt miêu tả những món đã được ăn một cách cực kỳ sinh động.
Dương Vũ mới đầu vẫn lường biếng dựa vào ánh tường, mắt híp lại, không biết
đang nghe hay là đang ngủ. Khi Lâm Tiểu Trúc kể xong món thứ nhất, hắn
liền như một người khác, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc, tựa hồ như nàng chính là mỹ vị ngon miệng, muốn ngay lập tức một ngụm nuốt
Tiểu hồ ly kia tính toán thật giỏi nha.
Lâm Tiểu Trúc không cần ôn bài về nguyên liệu và cách nấu ăn, những gì Du
giáo tập giảng hay không giảng, nàng đều biết rõ. Cho nên nàng liền
thành một nửa lão sư, chỉ cho Hạ Sơn, Tô Tiểu Thư và Dương Vũ. Cũng may
những người này rất thông minh, chỉ nói một lần liền hiểu rõ. Sau đó ba
người bọn họ luyện đao công, còn nàng luyện chước công, tới giờ cơm
chiều mới nghỉ.
Các tổ khác cũng rất tập trung, Dương Vũ
thấy vậu rất lo lắng “Lâm Tiểu Trúc, xem ra ngày mai chúng ta muốn được
ăn đồ thưởng sợ là rất khó”
“Không sợ.” Lâm Tiểu Trúc liếc nhìn tổ khác một cái rồi nói vài lời động viên tinh thần với Dương Vũ.
Ăn cơm chiều xong, Viên Thập đến gọi Lâm Tiểu Trúc đến chỗ Viên Thiên Dã
múc nước, trên đường đi còn dặn “công tử nói, sau này ăn cơm chiều xong, ngươi cứ tự động đến, không cần ta phải tới gọi”
Lâm Tiểu
Trúc nghe vậy liền hỏi lại “hình như lỗ mãng đi vào sân của công tử thì
không tốt lắm, nếu lỡ nhằm lúc công tử bàn chuyện với người khác thì
sao?”
“Công tử nói, đừng lo.” Viên Thập cũng không hiểu ý tứ của công tử, mấy ngày nay công tử rất là kỳ lạ nha.
Lâm Tiểu Trúc nhún nhún vai, không nói thêm gì.
Vào sân, Lâm Tiểu Trúc nhìn thấy bốn bồn nước bây giờ đã thành năm bồn,
Viên Thiên Dã vẫn ngồi ở vị trí thường ngày nhưng không cầm ly trà như
mọi khi, lông mày cau lại, như có tâm sự gì đó. Nghe tiếng bước chân của bọn họ, hắn quay đầu, cau mày nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái.
Lâm Tiểu Trúc không biết mình đã làm gì khiến chủ tử khó chịu, vội thi lễ
”Lâm Tiểu Trúc ra mắt công tử” biểu tình rất cung kính
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt. Hắn đã tâm tình không tốt, thành thật một chút vẫn hơn
Viên Thiên Dã gật đầu, vẫy tay bảo nàng “ngươi lại đây?”
“A?” Lâm Tiểu Trúc càng thêm khó hiểu, quay đầu nhìn Viên Thập như muốn tìm
manh mối từ hắn nhưng Viên Thập cũng đang nghi hoặc nhìn Viên Thiên Dã.