Biết Vị Ký

Chương 80 : Đau

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


Động tác vừa rồi hoàn toàn theo bản năng, ngay lập tức nàng liền ý thức được không ổn, vội

tiến lên, khoanh tay, rũ mắt chờ nghe phân phó.



“Đến trước mặt bản công tử” thanh âm thản nhiên, không nghe ra buồn hay vui.



“Dạ” Lâm Tiểu Trúc lúc này không dám nhìn lung tung, thành thật tiến lên

thêm hai bước, đi đến trước mặt Viên Thiên Dã. Nàng không sợ hắn đột

nhiên hóa thành người sói, nuốt nàng vào bụng. Tiểu hồ ly tuy phúc hắc

nhưng cũng không phải người xấu mà nàng vẫn là nữ hài tử chưa trưởng

thành, thân thể phẳng lì như sây bay, tuyệt không thể khơi gợi hứng thú

cho nam nhân.



“Vươn tay ra.” Viên Thiên Dã gõ gõ xuống bàn trà.



“Nga.” Lâm Tiểu Trúc vương tay đặt lên bàn trà, liếc Viên Thiên Dã một cái.

Trước kia đứng xa xa, tuy biết hắn bộ dáng tuấn mỹ nhưng không ngờ lại

tuấn mỹ tới mức này. Làn da mịn màng tinh tế, không hề có lỗ chân lông,

lông mi vừa dài vừa đen, cái mũi thẳng tắp, bờ môi cong duyên dáng, nếu

cười lên chắc sẽ rất dễ nhìn.



Đang miên man suy nghĩ đột nhiên cảm giác cổ tay hơi lạnh, hai ngón tay trắng nõn thon dài đang đặt lên cổ tay nàng.



Không có thiên lý nha, tay cũng đẹp như vậy



Lâm Tiểu Trúc không khỏi tức giận ông trời. Chỉ số thông minh gần như yêu

nghiệt, tướng mạo đẹp tựa Phan An, thân phận thì cao vời vợi, muốn tiền

có tiền, muốn quyền có quyền. Thiệt là hạnh phúc quá đi.



Có Viên Thiên Dã để so sánh, Lâm Tiểu Trúc nhất thời cảm thấy vận mệnh của mình thật thê thảm



“Tay kia” thanh âm cũng rất êm tai nha.



Lâm Tiểu Trúc lập tức đưa tay còn lại ra. Tuy sắc đẹp trước mặt nhưng

thưởng thức một chút vậy là đủ rồi, nàng rất nhanh trở về vấn đề chính.



Rõ ràng là Viên Thiên Dã đang giúp nàng xem mạch nhưng tự nhiên xem mạch

giùm nàng làm gì? Nàng ngước mắt, nghi hoặc nhìn hắn.



Sao mặt hắn lại hồng hồng?



Lâm Tiểu Trúc còn chưa hết kinh ngạc, đột nhiên bắt gặp đôi mắt trong suốt

sáng ngời, trong mắt còn hiện lên chút não ý làm nàng giật mình, vội cúi đầu. Vị gia này tâm tình đang không tốt, đột nhiên thanh xuân nẩy mầm

nên khó trách lúng túng, hẳn là không muốn bị phát hiện cho nên nàng

phải thành thật một chút mới được.
Lâm Tiểu Trúc đứng thẳng lưng, đang tính tiếp tục múc nước thì Viên Thập từ

trong phòng chạy ra nói “công tử nói nếu mệt mỏi thì nghỉ đi, không cần

miễn cưỡng, ngươi có thể trở về nghỉ ngơi”



Lâm Tiểu Trúc

kinh ngạc nhìn cửa phòng mở rộng ở xa, lắc đầu “cảm ơn công tử, nhưng

không cần, ta múc xong mới nghỉ” nói xong lại đem mộc dũng ném vào

giếng.



Xuyên thấu qua cửa sổ nhìn bóng dáng gầy yếu nhưng

lại vô cùng kiên nghị, Viên Thiên Dã nhếch miệng, đứng yên bất động, cho đến khi Lâm Tiểu Trúc gian nan đổ đầy bồn nước cuối cùng, hắn mới nói

”kêu nàng vào đi” nói xong xoay người ngồi xuống ghế.



“Công

tử.” Lâm Tiểu Trúc lúc này toàn thân rã rời. Tuy rằng cuối mùa thu nhưng quần áo trên người đều ướt đẫm mồ hôi nhưng nàng vẫn đứng thẳng tắp,

ánh mắt nhìn Viên Thiên Dã bình tĩnh mà an nhiên.



Không biết vì sao thấy Lâm Tiểu Trúc như vậy, Viên Thiên Dã cảm giác như bị người

dùng sức đụng trúng, cảm giác đau đớn rầu rĩ. Hắn chỉ vào ghế đối diện

nói “ngồi xuống”



“Tạ công tử.” Lâm Tiểu Trúc không khách khí mà ngồi xuống



Viên Thiên Dã lấy trong lòng một cái bình nhỏ, mở nút, đổ ra một viên thuốc đưa cho Lâm Tiểu Trúc “ăn đi”



Lâm Tiểu Trúc không xa lạ gì với viên thuốc này. Khi theo Viên Thiên Dã rời khỏi Hạ gia thôn, nàng cũng từng được cho ăn một viên như thế. Có điều

khi đó ngây thơ không biết, cũng không hiểu Viên Thiên Dã nên không biết nó trân quý đền dường nào. Bây giờ nhìn thấy nó được cất kỹ trong ngực

của Viên Thiên Dã mà cái bình đựng thuốc cũng lóng lánh, tinh mỹ dị

thường, nàng liền biết thuốc này không đơn giản, hẳn là khó mà có được.



Dù trong tư tưởng nàng cho rằng mình ngang hàng với Viên Thiên Dã, nhưng

tôn ti trật tự vẫn biết, cho nên vội lắc đầu “công tử, thuốc này trân

quý, không phải là thứ Tiểu Trúc có thể hưởng thụ, Tiểu Trúc ngàn vạn

lần không dám nhận”



Viên Thiên Dã nhướng mày “bảo ngươi ăn thì ăn đi, nhiều lời làm gì”



Đây chính là thứ tốt. Nếu chủ tử đã ra lệnh, mình không ăn thì là đứa ngốc

cho nên Lâm Tiểu Trúc không từ chối nữa, nhận lấy viên thuốc, bỏ vào

miệng.



“Ngậm lấy” Viên Thiên Dã lại nói